Sáng ngày hôm sau, một chiếc du thuyền đã cập bến đến đảo. Đám người Đỗ Hoàng Quân liền đem toàn bộ đám lâm tặc cho hết lên thuyền để đem về đất liền.
Bích Nguyệt và Hoài An cũng đến lúc phải trở về đất liền. Hai người chào tạm biệt bà con ở đây trước lúc rời đi.
Thằng nhóc A Lỉnh có chút không nỡ, vẻ mặt rầu rĩ không muốn hai người đi chút nào.
" Bao giờ anh chị lại có thể quay lại đây? ".
Thằng nhóc cất giọng hồn nhiên hỏi hai người.
Bích Nguyệt khẽ quay sang nhìn Hoài An một cái, rồi mới nhìn cậu bé, nhẹ giọng nói.
" Nếu như có dịp, anh chị sẽ quay trở lại đây ".
Nói lời từ biệt xong hai người cũng lên thuyền. Tuy là có chút luyến tiếc với nơi này nhưng dù sao khoảng thời gian ở đây cũng đã để lại nhiều kỷ niệm cho cô và anh. Quan trọng hơn là vào những lúc hoạn nạn thế này mới khiến cho Bích Nguyệt hiểu rõ lòng mình. Cô biết, cô đã bị sự chân thành, thâm tình của anh làm cho động lòng rồi! Cô…hình như bắt đầu thích Cố Hoài An rồi.
Nghĩ như vậy, Bích Nguyệt đang đứng ở trên mạn thuyền khẽ đưa mắt liếc nhìn trộm người đàn ông gương mặt tiêu soái, lãnh đạm. Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, lại mở tròn mắt long lanh, lông mi cong khẽ rung nhìn Cố Hoài An cả người như tỏa ra một vầng hào quang sáng chói. Anh nhìn cô mê man không biết qua bao lâu.
Cố Hoài An phát giác ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-troi-buoc-ca-doi-ben-nhau/3333166/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.