“Mau thu dọn đồ đạc, trả nhà lại cho Phùng tổng, sống ở đây sáu năm đã đủ lắm rồi.”
“Tại sao phải trả? Là Phùng Hựu Đông đã cho chúng ta mà!”
“Bà không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
Chiêu Vũ hoang mang ngơ ngẩn lẫn mờ mịt khó hiểu, cái gì mà trả nhà lại cho Phùng Hựu Đông? Cái gì mà Phùng Hựu Đông đã cho chúng ta?
Rốt cuộc chuyện này thực sự là sao?
“Cậu... nhà này?”
Ông Tô thở mạnh một hơi, đặt hai tay lên bả vai của Chiêu Vũ như tiếp sức để cô mạnh mẽ đón nhận những điều sắp tới.
Sự thật đến bước đường này cô nên biết, để ghi nhớ những ơn nghĩa mà Phùng Hựu Đông đã làm cho gia đình. Không phải ông không muốn nói từ sớm, nhưng hắn rất nghiêm khắc căn dặn, và ông cũng chỉ mới biết cách đây hơn ba năm, ngày cô suýt bị ông An bán vào đường dây của má mì.
“Gần bảy năm trước, có một người giấu mặt đã đưa tiền cho cậu để chữa trị bệnh tình cho mẹ con, thậm chí mua căn nhà này và còn chu cấp cho con đi học, dặn dò phải chăm sóc chu đáo, cần gì cứ liên hệ. Lúc đó cậu không biết là ai cả, chỉ nghĩ có lẽ là một người bạn cũ của mẹ con, muốn âm thầm giúp đỡ chúng ta. Đến lúc An Thâm bán con, cậu đã liên lạc thông báo với người đó, thì phát hiện chính là Phùng Hựu Đông.”
Gần bảy năm trước, ông cứ cho rằng người đó là Mạc Đình, người yêu cũ của mẹ Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395303/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.