Trời chỉ vừa hừng sáng, Phùng Hựu Đông đã thức dậy do cơn đau đầu bửa vậy. Mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là trần nhà, và rồi tiếp tục nhắm mắt để ổn định lại thần trí điên đảo, nhưng đồng thời đưa tay xoa bóp vùng đầu đang đau nhức.
Đột nhiên, có tiếng hít mũi uất nghẹn vang lên khiến hắn phải lập tức mở mắt, ngoái đầu nhìn phía phát ra âm thanh.
Là Chiêu Vũ...
Cơn đau đầu chẳng những không biến mất mà còn nặng hơn, lan truyền đến trái tim, vừa đau vừa nhối, hơn cả ai dùng dao đâm mạnh vào lồng ngực.
“Em về đây làm gì? An Đình Chiêu Vũ, tôi cho em tự do, không muốn sao?”
“Hựu Đông, em xin lỗi!”
Hai mắt của Chiêu Vũ muốn mờ đi và đang đau rát đỏ trạch, cả đêm hoàn toàn không ngủ, như tận hưởng những phút giây cuối cùng.
“Đi nhanh khỏi nơi này, em còn đứng đây biết đâu tôi sẽ đổi ý, lúc đó có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích.”
Phùng Hựu Đông chậm rãi ngồi dậy buông thõng hai chân xuống nền, ánh mắt của cả hai đối diện giao nhau, ai cũng đau khổ không thua kém đối phương.
“Hựu Đông, cảm ơn anh vì thời gian qua đã đối tốt với em, em sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại!”
Nước mắt Chiêu Vũ cứ rơi, đến mức nhòe đi khuôn mặt của Phùng Hựu Đông.
Hắn cười nhạt, đứng dậy chậm chạp tiến lại gần cô, lên tiếng: “E là cả đời này em cũng không thể trả được những gì mình đã nợ tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395302/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.