Chương trước
Chương sau
Trời chỉ vừa hừng sáng, Phùng Hựu Đông đã thức dậy do cơn đau đầu bửa vậy. Mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là trần nhà, và rồi tiếp tục nhắm mắt để ổn định lại thần trí điên đảo, nhưng đồng thời đưa tay xoa bóp vùng đầu đang đau nhức.

Đột nhiên, có tiếng hít mũi uất nghẹn vang lên khiến hắn phải lập tức mở mắt, ngoái đầu nhìn phía phát ra âm thanh.

Là Chiêu Vũ...

Cơn đau đầu chẳng những không biến mất mà còn nặng hơn, lan truyền đến trái tim, vừa đau vừa nhối, hơn cả ai dùng dao đâm mạnh vào lồng ngực.

“Em về đây làm gì? An Đình Chiêu Vũ, tôi cho em tự do, không muốn sao?”

“Hựu Đông, em xin lỗi!”

Hai mắt của Chiêu Vũ muốn mờ đi và đang đau rát đỏ trạch, cả đêm hoàn toàn không ngủ, như tận hưởng những phút giây cuối cùng.

“Đi nhanh khỏi nơi này, em còn đứng đây biết đâu tôi sẽ đổi ý, lúc đó có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích.”

Phùng Hựu Đông chậm rãi ngồi dậy buông thõng hai chân xuống nền, ánh mắt của cả hai đối diện giao nhau, ai cũng đau khổ không thua kém đối phương.

“Hựu Đông, cảm ơn anh vì thời gian qua đã đối tốt với em, em sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại!”

Nước mắt Chiêu Vũ cứ rơi, đến mức nhòe đi khuôn mặt của Phùng Hựu Đông.

Hắn cười nhạt, đứng dậy chậm chạp tiến lại gần cô, lên tiếng: “E là cả đời này em cũng không thể trả được những gì mình đã nợ tôi, nhưng An Đình Chiêu Vũ, thứ tôi cần em trả chẳng phải là tiền!”

Chiêu Vũ sững sờ mà mở mắt to hơn, nghẹn ngào hỏi lại: “Là gì?”

Phùng Hựu Đông xoay người hướng khác, đau đầu nên khép hờ đôi mắt, nhưng cũng chính xác hắn đang che giấu nỗi niềm bên trong, nhàn nhạt trả lời: “Hơn ba năm qua, xem như tôi dùng tiền mua thanh xuân quý báu của em, hiện tại chẳng ai nợ ai và em có thể ra đi sống cuộc đời em muốn...Chiêu Vũ, em đừng xuất hiện trước mặt của tôi chính là đang trả ơn tôi!”

Xin hãy để hắn dùng thời gian quên cô, quên một người con gái hắn từng nhung nhớ đắm chìm bao đêm, cái tên “An Đình Chiêu Vũ” như khắc ghi vào trí não, mãi mãi chẳng thể dứt ra dẫu có tiếp xúc muôn vạn người.



Chiêu Vũ không thể ngưng khóc, Phùng Hựu Đông càng nói cô càng đau lòng nhiều hơn, trách móc mình ngây dại chẳng cảnh giác để rồi dính bẫy thâm độc mẹ con Tô Đan, biến bản thân trở nên nhơ nhuốc, dơ bẩn,...đến một lời cầu xin cũng không dám thốt lên bởi vì cô chẳng có lấy một điều xứng đáng.

“Em có tích cóp ít tiền từ tiền của anh cho em...”

“Mang đi hết những gì liên quan đến em, nghe thấy không, An Đình Chiêu Vũ?”

Âm giọng nâng lên, sắc mặt Phùng Hựu Đông trở nên đáng sợ, bề ngoài vốn dĩ gai gốc nên chỉ cần hắn nổi giận một chút đã vô cùng khủng khiếp, và cũng chính điều này làm cho Chiêu Vũ bẩy bẩy tay chân, ánh mắt sệ sệt rõ ràng.

“Em xin lỗi...”

Chiêu Vũ cúi gập người, nước mắt nhẹ nhàng nhỏ nhọt tuôn rơi: “Cảm ơn anh...tạm biệt!”

Ngày này vào sáu năm trước cô mồ côi mẹ, và cũng ngày này sáu năm sau cô mất đi tình yêu...

...----------------...

Rời khỏi biệt thự của Phùng Hựu Đông, Chiêu Vũ đến tìm hai mẹ con bà Thẩm Lan tính toán món nợ tối qua, có chết cùng chết.

Sáng sớm, ông Tô đã công tác trở về để cúng giỗ cho em gái, cũng đang thắc mắc tại sao cô chưa tới đây và gọi điện thì không liên lạc được.

Lúc này Chiêu Vũ xông thẳng vào nhà, sofa đầy đủ ba người, hai mẹ con Tô Đan bất giác nhổm người chột dạ không yên, sợ hãi chẳng dám nhìn thẳng.

“Tại sao hai người lại làm vậy với tôi?”

“Con nói cái gì, mợ nghe không hiểu?”

Ông Tô mông lung khó hiểu, đứng dậy lên tiếng: “Chuyện gì vậy Chiêu Vũ?”



Chiêu Vũ cười lạnh, bước tới điên loạn ném vỡ bình hoa trên bàn, lấy mảnh sành chỉa thẳng vào người mẹ con Tô Đan đang ngồi cạnh nhau, ánh mắt câm hận đay nghiến tột cùng, cao giọng cất lên: “Tôi đã làm gì hai người, tại sao phải hại tôi?”

Ông Tô hoang mang khủng khiếp, thế nhưng trước hết giữ Chiêu Vũ đứng yên đừng làm loạn, hỏi: “Ở nhà xảy ra chuyện gì?”

Tô Đan ngông nghênh đứng lên, nâng giọng trả lời: “Ai mà biết nó nổi khùng chuyện gì.”

“Là chị với bà ta âm mưu hãm hại tôi, chuốc thuốc tôi và Lục Trác để ngủ cùng nhau, biến tôi trở thành người phụ nữ xấu xa, lăng loàn, dơ bẩn và còn bảo Hựu Đông đến.”

Ông Tô bàng hoàng sửng sốt, ngẩn người cả phút mới tiếp nhận được thông tin, sau đó đưa mắt nhìn qua bà Thẩm Lan, chậm rãi lên tiếng: “Lời Chiêu Vũ nói là thật sao?”

“Tôi... tôi... ”

Thái độ của bà ta như một lời thừa nhận, ông ấy điên tiết tột đỉnh, nóng tính lập tức tiến tới ra tay tát thẳng vào mặt, quát ầm lên: “Bà mất trí rồi đúng không?”

Tô Đan bụm miệng hốt hoảng, sau đó kéo bà Thẩm Lan ra xa, hét vang: “Sao ba đánh mẹ? Ba vì nó mà đánh mẹ, con ghét ba!”

“Nó vu oan giá họa cho mẹ con tôi, nó cũng giống như em gái ông thôi, thứ trắc nết.”

Chát.

Chiêu Vũ tức giận cực điểm tới mất sạch lí trí, liều mạng lao tới tát vào mặt bà ta, gầm lên: “Bà không được xúc phạm mẹ tôi!”

“An Đình Chiêu Vũ, mày dám đánh mẹ tao, con khốn!”

Tô Đan hung hăn giơ tay định đánh trả Chiêu Vũ, thế nhưng ông Tô lập tức ngăn lại, kéo cô ra sau lưng.

“Hai người mau xin lỗi Chiêu Vũ và đến gặp Phùng Hựu Đông giải thích.”

“Nó và Lục Trác lén lút ăn nằm với nhau thì người sai là chúng tôi sao? Nực cười!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.