Thím Dao ôm Chiêu Vũ vào nhà, nhìn đôi chân trần lạnh lẽo của cô mà tội nghiệp, mặt mày bơ phờ xanh lét cùng đôi mắt ướt đẫm đỏ trạch càng đáng thương hơn.
“Cô Vũ ngồi đây, tôi ra ngoài trả tiền taxi.”
Tiếp xúc với cô chỉ ba hơn năm, là một người dưng nhưng tình cảm dành cho cô hơn hẳn người thân gia đình.
Chiêu Vũ co ro ôm gối trên sofa, gục mặt khóc tiếp.
Hết cơn bão này đến cơn sóng khác, rốt cuộc cô đã lầm lỗi gì mà lại đày đọa đến thế?
Cuộc sống của cô mới ổn hơn một chút, sao lại nỡ lòng đạp xuống tận cùng đau khổ.
Thím Dao đứng ngoài cửa nhìn vào Chiêu Vũ, chẳng biết cả hai đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc này bà thương cô vô cùng. Ai nói cô yếu đuối chứ riêng bà thấy cô mạnh mẽ, với muôn vàn đau khổ trút xuống đầu, thì nhiều người đã gục ngã lâu lắm rồi.
Lúc này, thím Dao lấy điện thoại trong túi áo, bấm gọi cho Phùng Hựu Đông, nhưng không kết nối.
Sau đó, bà ấy gọi cho Hứa Siêu, và chỉ vài giây anh ấy đã nghe máy: “Con nghe, thím Dao!”
“Cậu có đi cùng thiếu gia không?”
“Không thím ạ, con đã về nhà, có chuyện gì sao?”
“Cô Vũ muốn gặp, nhưng điện thoại cậu ấy không thể kết nối.”
Phùng Hựu Đông rời khỏi nhà Lục Trác lập tức lái xe quay ngược trở lại quán bar tìm Diêu Nhất, uống rượu ừng ực liên tiếp từng ly, đến anh ta muốn ngăn cũng không thể.
“Cậu định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395301/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.