An Đình Chiêu Vũ khó khăn nhổm người đứng dậy, định đuổi theo tiếp tục giải thích với Phùng Hựu Đông nhưng lúc này bị Lục Trác ngăn lại, lên tiếng:
“Chiêu Vũ!”
“Anh buông em ra, đừng chạm vào người em.”
Chiêu Vũ phát điên xô đẩy Lục Trác, nhìn anh ta cô lại tự kinh tởm bản thân dơ bẩn, ý định đuổi theo Phùng Hựu Đông lập tức dẹp bỏ, căn bản cô đã chẳng còn xứng đáng.
Điều cô có duy nhất, cũng không dành riêng cho hắn, vậy còn mặt mũi nào cầu xin?
Sao ai cũng đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Sau đó, Chiêu Vũ quay lại, nhặt lên từng món quần áo của mình, ngó tìm phòng tắm rồi vội vàng lê cùng tấm chăn vào đó.
Hai phút sau cô trở ra, chạy ào bỏ đi đến Lục Trác cũng chẳng thể giữ lại được. Rất tiếc, lúc này Phùng Hựu Đông đã lái xe rời khỏi, cô hoàn toàn không có cơ hội.
Bà Thẩm Lan và Tô Đan về đến nhà, trong người khỏe khoắn như trút được nỗi lo lắng ngàn cân, vui vẻ nhìn nhau lên tiếng:
“Mẹ nghĩ Phùng Hựu Đông lên đó sẽ làm gì An Đình Chiêu Vũ và Lục Trác? Có đánh không?”
“Mẹ nghĩ là có, không thằng đàn ông nào chịu được người phụ nữ của mình lên giường với thằng khác.”
Tô Đan vỗ tay mừng rỡ, nhướn mày cao ngạo cất giọng: “Đáng đời, ai bảo hơn chị làm chi em gái, để xem mày sau này còn hống hách được không?”
Sau khi Chiêu Vũ rời đi, Lục Trác đã suy ngẫm đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395300/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.