Đáng tiếc, Thương Quan không còn cảm thấy kinh ngạc với việc ăn nói ngông cuồng của ta nữa.
Hắn nghiêm túc nói:
“Thuê ngươi hộ tống ta về Vạn Cương môn, ngươi đồng ý không?”
Hắn chỉ vào rương vàng lấp lánh kia, nói:
“Đây là tiền thù lao.”
Mượn hoa cúng Phật?
Nghĩ hay đấy.
Nhưng mà, tại sao Noãn Ngọc Sinh Yên lại tặng nhiều tiền nhiều bạc vậy.
Giao tình ở đâu ra.
Dường như nhận ra nghi ngờ của ta.
Hắn nói:
“Cha ta từng mời Noãn Ngọc Sinh Yên vào Vạn Cương môn.”
“Nhưng với lý do trời sinh tản mạn không chịu được gò bó, hắn ta từ chối.”
“Mặc dù không phải người trong nhà ta, nhưng vẫn tương đối kính trọng cha ta.”
“Có lẽ, lúc ta bị đưa đến… Nam Phong quán, hắn ta phát hiện ngươi ở gần đó nên không có đuổi theo.”
Thì ra là thế, làm hại ta cõng hắn chạy xa thế chứ!
“Nhưng làm sao tên đó biết ta đến cứu ngươi?”
“Không phải tới g.i.ế.c ngươi à?”
Ta ngạc nhiên nhướng mày.
Đầu năm nay, người có chút thông tin đều biết, thiếu chủ Vạn Cương môn đang truy sát một nữ tử.
Mối thù sinh tử.
Thương Quan cười lạnh một tiếng:
“Hắn ta phát hiện bản mệnh cổ của ta có vấn đề.”
Cái này mà cũng nhìn ra được?
“Mà vấn đề là ở ngươi.”
Giọng của hắn nhàn nhạt, nhưng lại làm cho ta rơi vào tình trạng nóng như lửa đốt.
Bị dày vò.
“Chuyện này… Sao có thể nhìn ra được?”
Ta nghi ngờ.
“Đều là người tu hành cổ độc, một khi phát hiện đan điền ta có gì khác thường, không khó đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.”
Thương Quan thở dài, ánh mắt nhìn ta cũng không thân thiện lắm.
Ta mặt dày hỏi:
“Vậy, mất bản mệnh cổ cũng sẽ biến thành như ngươi à?”
“Không.”
Ánh mắt hắn lạnh lùng:
“Nếu không ngoại lệ, nội lực đều mất hết, tu hành bị hủy toàn bộ.”
Nghiêm trọng như vậy!
Tại sao Thương Quan lại là trường hợp ngoại lệ.
“May mà… Nhân duyên cổ là Nhân duyên cổ.”
Một câu nói nhảm.
Về phần chi tiết, hắn cũng không muốn nhiều lời.
Nhưng dựa theo hiểu biết của ta về cổ độc, cũng có thể đoán được tám chín phần mười.
Bình thường người tu hành cổ thuật, công pháp nội lực và bản mệnh cổ có liên quan mật thiết, các loại thuật pháp đều thi triển dựa vào bản mệnh cổ.
Độc tính của bản mệnh cổ càng mạnh, càng cường đại, cổ sư cũng sẽ được lợi.
Nhưng nó cũng tạo ra sự ỷ lại c.h.ế.t người.
Một khi bản mệnh cổ bị tổn thương, thậm chí tử vong, cổ sư sẽ bị phản phệ, nhẹ thì công lực giảm mạnh, nặng thì tu hành bị hủy hết, tính mạng đáng lo.
Mà Thương Quan, bản mệnh cổ vô hại với người và động vật, tất nhiên cũng sẽ không trở thành chỗ cản trở của hắn.
Ít nhất thì Nhân duyên cổ không có độc.
Nếu không, một hai năm tới ta sẽ không thể bay nhảy nữa.
Không thể không nói, Thương Quan không có bản mệnh cổ tăng cường sức lực, cũng có thể trở thành thanh niên xuất chúng của Miêu Cương.
Đúng là có chút bản lĩnh.
Chỉ là, tại sao bây giờ kinh mạch của hắn lại hỗn loạn?
Tại sao Noãn Ngọc Sinh Yên lại có thể phát hiện ra nguyên nhân từ trên người ta.
“Trong thư hắn ta còn nói gì nữa?”
Thương Quan dừng một chút, nói:
“Hắn ta hỏi Nhân duyên cổ của ta c.h.ế.t như thế nào.”
“...”
Còn có thể c.h.ế.t như thế nào nữa.
Bị ta chiên rồi.
Ấy! Đúng rồi.
Lúc trước vị Tiếu sư phụ kể chuyện kia nói, trước khi Nhân duyên cổ gặp được duyên phận của chính chủ thì sẽ không chết.
Nếu nó chết…
Vì thế ta hỏi nghi ngờ của mình đối với chính chủ: “Nhân duyên cổ c.h.ế.t sẽ như thế nào?”
Mắt Thương Quan lóe lên, giống như có vẻ rất kinh ngạc với câu hỏi của ta.
Có gì đáng nghi đâu.
Ta chưa từng tu cổ thuật, ta không hiểu là chuyện rất bình thường.
Nhưng Thương Quan lại khả nghi ấp úng nói:
“Cũng không có gì to tát…”
Thật sao?
“Nhưng ta nghe nói, Nhân duyên cổ sẽ không c.h.ế.t trước khi tìm được nhân duyên của ký chủ.”
Vậy nên…
Vậy nên?!
Một tia linh quang chợt xuyên từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, ta như kẻ ngốc, chầm chậm muộn màng nhận ra.
Trong lòng oa một tiếng, chẳng lẽ lại…
Ta nghe được tiếng nghiến răng của Thương Quan, hắn có chút ngường ngùng quay mặt đi.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn! Không tính!”
“Hiểu! Hiểu rồi!”
Ngươi đừng kích động.
“Vậy vậy vậy… Rốt cuộc kinh mạch của ngươi xảy ra chuyện gì…”
Ta lại chuyển đề tài.
Để bọn ta không rơi vào tình huống khó xử.
“...”
“Không cần bận tâm!”
Được, ta lại chọc thiếu chủ rồi.
…
Đến nay ta vẫn chưa tìm hiểu được toàn bộ nội dung bức thư của Noãn Ngọc Sinh Yên.
Sau đó ta hỏi Thương Quan, miệng của hắn vẫn còn cứng hơn vỏ trai, dù cho ta làm phiền như thế nào, hắn không nói một chữ nào.
Không còn cách nào.
Chuyện này bàn lại sau đi.
Nhưng vì một ngàn lượng vàng, ta đã nhận vụ làm ăn này.
Đổi vàng thành ngân phiếu cất vào túi, tới lúc về Bất Chu sơn có thể làm cho Quần Ngọc đỏ mắt đến phát điên.
Haha, quá đã.
Ta mua một chiếc xe ngựa rồi tự làm người đánh xe, chuẩn bị hộ tống Thương Quan về Vạn Cương môn.
…
Nhưng tiền không dễ kiếm như vậy, từ Kinh Thành đến Miêu Cương, đường xá dài đằng đẵng.
Cũng không được yên bình.
Một người còn được, một mình cưỡi như bay, gặp chuyện thì trốn.
Xe ngựa lớn như vậy, không đi nhanh được, ta còn phải chăm sóc vị bị nội thương kia.
Cũng không biết có phải ảo giác của ta hay không, trên đường đi, khí tức của Thương Quan từ từ ổn định, sắc mặt hồng hào hơn, cảm giác suy yếu dần dần biến mất.
Hắn ngồi thiền trong xe, cách một tấm ván cửa, ta cũng có thể cảm nhận được nội lực mênh m.ô.n.g của hắn, tuần hoàn đều đặn, dần dần không hề đình trệ tại chỗ nữa.
Tiên đan thần dược ở đâu ra?
Ta hỏi qua tấm rèm:
“Tại sao cứ có cảm giác, hình như kinh mạch của ngươi đã khôi phục như lúc ban đầu, không giống như đang bị bệnh nữa.”
“Còn cần ta bảo vệ ngươi trở về sao?”
Bên trong rất lâu không đáp lại.
Ngay khi ta nghĩ hắn sẽ không đáp lại, hắn nói:
“Ảo giác của ngươi thôi.”
Trực giác của ta rất chuẩn!
“Đưa tay ngươi ra cho ta xem, có phải bị bệnh không.”
“Không có bệnh thì ta mang theo tiền chạy trốn, không cần trông chừng ngươi nữa.”
Ta ngậm cỏ, ngồi trước cửa mỉm cười, nhìn cảnh sắc hoang dã lướt qua trước mắt.
Trời cao đất rộng, sắp vào thu rồi.
“Ngươi thử xem?”
Thương Quan vén rèm cửa, nện mạnh vào tấm ván cửa.
Ta vốn tưởng rằng hắn muốn đ.ấ.m ta, nào biết hắn vươn một tay ra.
Lòng bàn tay hướng lên, mệnh môn hướng về phía ta.
Ngón tay thon dài, đốt ngón tay hơi cong, khớp xương rõ ràng.
Từng mạch m.á.u xanh đan xen hiện rõ ràng trên cổ tay.
“Làm gì đấy?”
Đến lượt ta ngạc nhiên.
Nghe lời vậy à?
“Ngươi xem có phải ta không bị bệnh hay không.”
Cách tấm rèm vải, giọng của hắn không rõ ràng lắm, ta lại nghe ra một chút lười biếng và thong dong.
Ta đổi tay cầm dây cương, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hắn.
Ấm và lạnh tiếp xúc với nhau.
Hắn giống như không được tự nhiên hơi rụt ngón tay lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, mặc cho ta sắp xếp.
Đúng là kỳ quái, hiện giờ nội lực trong kinh mạch của hắn trôi chảy, không hề thấy dấu hiệu đình trệ do bị nội thương.
Lại thăm dò đan điền của hắn, ngoại trừ chỗ bản mệnh cổ trống rỗng ra, mọi thứ đều bình thường.
Vậy tại sao?
Không có bản mệnh cổ, nhưng hiện giờ hắn cũng không bị ảnh hưởng.
“Ngươi không có bệnh.”
Ta nói chắc như đinh đóng cột, nắm cổ tay hắn lắc lắc, nói:
“Bây giờ nếu ngươi muốn c.h.é.m ta, ta chỉ có thể chạy thôi.”
Hắn hừ lạnh:
“Hiện giờ ta vẫn chưa hoàn toàn xác định được nguyên nhân kinh mạch bị hỗn loạn, mặc dù bên ngoài bình yên vô sự, nhưng không biết ngày mai có phải lại rơi xuống tình trạng như mấy ngày trước không.”
Chưa hoàn toàn?
Vậy đó là một phần lý do à?
“Suy cho cùng, vấn đề vẫn là…”
“Ở ngươi.”
Hắn xoay cổ tay, tránh khỏi móng vuốt của ta, đưa qua bên cạnh muốn thu hồi.
Nhưng não ta co lại, không đầu không đuôi nói:
“Ta giống như thái y trong cung vậy.”
“?”
“Cách màn lụa, bắt mạch bình an cho nương nương.”
“Phượng thể của hoàng hậu nương nương vẫn bình an khỏe mạnh~”
Hoàng hậu nương nương không thể nhịn được nữa, bàn tay kia nhanh chóng nắm lấy cổ tay ta, kéo vào trong.
Xong rồi, sắp bị đánh rồi.
Ta không ổn định, lập tức bị kéo vào, té ngã nhào vào trên người Thương Quan.
Thùng xe bằng gỗ không chịu được sức nặng phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người ngã, suýt lật xe.
Ta đạp hắn thật mạnh.
Trong lúc nhất thời đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở vô cùng rõ ràng của hai người bọn ta.
Thương Quan nghiến răng chịu đựng, ánh mắt oán hận hỏi:
“Tại sao không phải hoàng thượng?”