Đáng tiếc, Thương Quan không còn cảm thấy kinh ngạc với việc ăn nói ngông cuồng của ta nữa.
Hắn nghiêm túc nói:
“Thuê ngươi hộ tống ta về Vạn Cương môn, ngươi đồng ý không?”
Hắn chỉ vào rương vàng lấp lánh kia, nói:
“Đây là tiền thù lao.”
Mượn hoa cúng Phật?
Nghĩ hay đấy.
Nhưng mà, tại sao Noãn Ngọc Sinh Yên lại tặng nhiều tiền nhiều bạc vậy.
Giao tình ở đâu ra.
Dường như nhận ra nghi ngờ của ta.
Hắn nói:
“Cha ta từng mời Noãn Ngọc Sinh Yên vào Vạn Cương môn.”
“Nhưng với lý do trời sinh tản mạn không chịu được gò bó, hắn ta từ chối.”
“Mặc dù không phải người trong nhà ta, nhưng vẫn tương đối kính trọng cha ta.”
“Có lẽ, lúc ta bị đưa đến… Nam Phong quán, hắn ta phát hiện ngươi ở gần đó nên không có đuổi theo.”
Thì ra là thế, làm hại ta cõng hắn chạy xa thế chứ!
“Nhưng làm sao tên đó biết ta đến cứu ngươi?”
“Không phải tới g.i.ế.c ngươi à?”
Ta ngạc nhiên nhướng mày.
Đầu năm nay, người có chút thông tin đều biết, thiếu chủ Vạn Cương môn đang truy sát một nữ tử.
Mối thù sinh tử.
Thương Quan cười lạnh một tiếng:
“Hắn ta phát hiện bản mệnh cổ của ta có vấn đề.”
Cái này mà cũng nhìn ra được?
“Mà vấn đề là ở ngươi.”
Giọng của hắn nhàn nhạt, nhưng lại làm cho ta rơi vào tình trạng nóng như lửa đốt.
Bị dày vò.
“Chuyện này… Sao có thể nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-co/3742760/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.