Làm sao ta biết được.
Ngươi nghĩ lý do tại sao ngươi không biết đi.
“...”
Ta mím môi, nặn ra một nụ cười khó hiểu.
Không biết tại sao, mặt Thương Quan lộ ra vẻ nghi hoặc.
Một lúc lâu sau, hắn đờ người ra.
Ta nhìn sắc hồng phấn chậm rãi phủ lên cái cổ trắng nõn của hắn.
Tiếp theo là vành tai.
Khuôn mặt tiều tụy vì bệnh giờ phút này nhiễm một chút giận dữ.
Ài, tú sắc khả xan*.
*Tú sắc khả xan (秀色可餐): Đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi.
“Ngươi…”
Ta không biết xấu hổ.
Đây không phải chuyện ngày một ngày hai.
Ai đó bị ta lột đồ lẽ ra đã biết từ lâu rồi.
“Ui trời, mở ra xem xem.”
Ta huơ huơ chuôi kiếm, chỉ vào lá thư trong tay hắn.
Ta nhanh chóng hỏi sang chuyện khác, không biết trên người hắn có mang theo thứ đồ nào dữ dữ tương tự hóa huyết cổ không.
Thương Quan trừng mắt nhìn ta, nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, mở bức thư ra.
Ta lại gần nhìn, cằm sắp chạm vào vai trái của hắn.
“Đừng đến gần ta như vậy.”
Hắn dời nửa bước sang bên cạnh.
“Ta không thấy rõ.”
Ta cũng dịch nửa bước, còn đưa tay qua.
Hắn hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm.
Ta xem như không nhìn thấy, bắt đầu xem nội dung tờ giấy kia.
Đáng tiếc.
Không hiểu.
Chữ không nhiều lắm, nhưng mỗi chữ đều giống như một con sâu, vô cùng kì quặc, giương nanh múa vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-co/3742759/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.