Tẩu tử cứ đứng lặng im, mắt chẳng đỏ, nhưng ta lại thấy tẩu ấy càng đáng thương, hẳn vì thường xuyên bị đối xử như thế nên chẳng lạ gì.
Người xung quanh bàn tán xì xào, ta bước đến cạnh tẩu ấy, khẽ ôm tẩu ấy, nhỏ giọng: “Tẩu tử chớ sợ, giờ tẩu có gia đình, chúng ta sẽ che chở tẩu.”
Người vừa rồi không khóc, nghe xong lại rơi một giọt lệ trên mặt ta.
6
Đại ca thấy tẩu tử rơi lệ, giọng liền pha giận dữ: “Kiều đại nhân nói vậy thật khó hiểu, hôm chúng ta thành thân đã bái đường đường hoàng, nương tử của ta lúc đó chờ đại nhân đến làm chủ cho nàng ấy, nhưng quý phủ chỉ lo vội vã đem của hồi môn về, không một ai tới đón nữ nhi mình.
Một cô nương mới 18 tuổi, bái sai đường, phụ mẫu không quản, ngoài học theo Cố đại nhân lấy sai làm đúng, nàng ấy còn có thể làm sao được nữa?”
Đại ca vừa dứt lời, những kẻ trỏ trỏ tẩu tử chợt bừng tỉnh: “Đúng vậy, tân nương còn nhỏ, đâu biết xử lý thế nào, chẳng qua đành bắt chước mà thôi, Kiều gia nếu thật sự không muốn hôn sự này thì ngày đó phụ mẫu phải đến đón nàng về chứ!”
“Chẳng phải đã nói đó, chỉ lo của hồi môn, đáng thương thay, nghe nói Kiều Cố phủ kế mẫu, quả nhiên có kế mẫu thì có kế phụ.”
“Các ngươi không hiểu rồi, tân nương vốn gả cho Cố gia, để giữ thể diện, của hồi môn nhất định phải thật nhiều, kế mẫu làm sao không đau lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-kieu-hoa-hanh-phuc-that/3735676/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.