Cô cầm album ảnh đung đưa nhẹ nhàng trước mặt bà Niệm, cẩn thận quan sát đến nét mặt của bà, nhưng bà nội vân không có phản ứng gì đặc biệt. ˆ Không sao, bà nội không nhớ rõ, cô có thể kể cho bà nghe.
“Bà nội, bà có nhớ người trên tấm ảnh này là ai không? Đây là khi cháu còn bé, bên cạnh chính là bà…” Niệm Ninh đem mỗi tấm ảnh chụp đều đưa cho bà Niệm xem, giải thích rất cẩn thận về người ở trong ảnh.
Thế nhưng, bà Niệm vẫn không có một chút phản ứng nào. Cảm giác mất mát trong lòng Niệm Ninh càng ngày càng lan rộng ra, thậm chí còn có một chút cảm giác bất lực.
Bà nội… Có phải bà sẽ luôn như thế này không? Ngay trong lúc Niệm Ninh đang suy nghĩ lung tung thì đôi mắt của bà Niệm đột nhiên chớp một cái, Niệm Ninh luôn chú ý đến vẻ mặt của bà, nên lập tức thấy ngay.
Ánh mắt của bà nhìn vào album ảnh, là ảnh chụp một sợi dây chuyền hoa ngọc lan…Nhìn thấy tấm hình này, Niệm Ninh trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Bàn tay già nua khô héo của bà Niệm hơi run phủ xuống sờ vào ảnh chụp, khóe miệng cong lên nở một nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa hoài niệm, trong đôi mắt trống rỗng của bà được thay thế bằng sự thư thái.
Vẻ mặt bà Niệm ngọt ngào nói: ‘Sợi dây chuyền này là năm đó ông nội cháu tặng cho bà làm tín vật đính ước, nhìn thấy tên Mạt Mạt khắc trên này không?
Đây là tên của bà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706356/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.