“Á…’ Nhạc Cận Ninh không ngờ người phụ nữ ngốc nghếch này lại có thể nhân tâm như vậy, anh bị đạp đau đến độ hít vào một ngụm khí lạnh.
Niệm Ninh thừa cơ rút tay mình về, quay người chạy ra ngoài cửa. Nhạc Cận Ninh đưa tay qua muốn bắt cô lại.
“Niệm Ninh…”
Anh vội vàng tiếng hô hoán nhưng cũng không làm cho Niệm Ninh dừng bước lại, tức giận ném ra một câu: “Không cho phép tới tìm tôi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Nhưng Nhạc Cận Ninh lại muốn đuổi theo, cúi đầu nhìn cái chân đau đớn không thôi của mình một chút, hiếm khi cười khổ một tiếng. Chú Vương thấy cảnh này, tràn đầy lo âu .
nhìn về phía cổng, trong lòng nặng nề thở dài một tiếng: “Cậu chủ, mợ chủ đi ra ngoài như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Anh khẽ mím đôi môi mỏng, cũng không trả lời.
Thấy vậy, chú Vương nghĩ là anh không vứt bỏ thể diện được, lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Cậu chủ, tuổi mợ chủ còn nhỏ, cậu nên thông cảm nhiều hơn, cô ấy đi ra ngoài như thế này, chẳng may xảy ra chuyện gì, cậu phải ăn nói với ông chủ thế nào? Cậu nhanh đuổi theo đi xem một chút đi.”
Con ngươi thâm thúy của Nhạc Cận Ninh lóe lên, nhẹ nhàng khoát tay áo: “Không được, chờ sau khi cô ấy tỉnh táo rồi nói sau.”
Trải qua khoảng thời gian ở chung với nhau này, đại khái anh cũng nhìn ra Niệm Ninh là người có tính tình bướng bỉnh, không đợi tự cô tỉnh táo lại, nói cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706358/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.