Niệm Ninh cũng không từ chối, vòng tay lên ôm lấy cổ của Nhạc Cận Ninh, nhón chân lên, đáp lại nụ hôn của Nhạc Cận Ninh. 
Sau khi hôn một lúc lâu, Niệm Ninh dần không chịu nổi. 
Nhạc Cận Ninh lúc này mới không nỡ buông cô ra, nói rằng: “Chúng ta không nên nói về những chuyện không vui này, bây giờ cũng không không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên ăn chút gì đó, anh dẫn em tới cửa hàng mua chút gì đó được không?” 
Niệm Ninh nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn bản thân mình bây giờ cô đang mặc một bộ đồ ngủ , nên cô đã quả quyết lắc đầu: “Hay là thôi đi, dù sao cũng không vội, ngày mai chúng ta cũng không bận, bây giờ em rất lười, hay là mai chúng ta đi mua?” 
Kể từ khi mang thai, cô không chỉ ngủ nhiều hơn trước đây, ăn ucngx càng ngày càng nhiều, thế nhưng lại có một nhược điểm, cô lười hơn hiện tại. 
Nhạc Cận Ninh cưng chiều nói: “Được thôi, ngày mai chúng ta đi, làm có thể làm bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ bên cạnh em, bây giờ chúng ta nên thảo luận một chút là buổi tối nên ăn gì? 
Chủ đề này, lại một lân nữa khiến Niệm Ninh bắt đầu gặp khó khăn, cô bĩu môi, xem ra có chút khó khăn. 
Nhạc Cận Ninh hỏi: ‘Em làm sao vậy?” 
Vẻ mặt Niệm Ninh khổ sở cô nói: “Không có gì, những món muốn ăn thì không thể ăn, món có thể ăn thì không được ăn.” 
Nhạc Cận Ninh có chút không hiểu: “Vậy em muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705426/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.