Nghĩ tới đây tâm trạng phiên muộn của Niệm Ninh liền biến mất.
Nhưng mà cho dù như vậy thì cô vân hơi mong đợi.
Mấy việc như nấu cơm thì cô vẫn rất tin tưởng Nhạc Cận Ninh, nhưng mà anh có thể làm được khoai tây chiên mỏng như thế, giòn như thế, ngon như thế thật à?
Nhạc Cận Ninh nói xong bèn bảo người làm tới siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Chẳng mấy chốc đã có được nguyên liệu.
“Anh muốn làm thật à?” Niệm Ninh vân không tin được.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng xoa đầu Niệm Ninh: ‘Công chúa của anh thèm đến thế thì đương nhiên anh phải tìm cách làm chứ.”
Niệm Ninh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nhạc Cận Ninh, nụ cười tỏa sáng như ánh nắng, cô lại cảm thấy việc gặp được Nhạc Cận Ninh chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời cô.
Cô đáng yêu thè lưỡi ra và Nhạc Cận Ninh bắt đầu nấu ăn ở trong phòng bếp.
“Lúc chiên rán sẽ có rất nhiều khói dầu, em vào phòng đọc sách hoặc xem tỉ vi đi.” Nhạc Cận Ninh dễ dàng thái lát khoai tây, lát nào lát nấy đều mỏng như ngoài tiệm.
Niệm Ninh cầm một lát khoai tây lên, kinh ngạc cảm thán: “Woa, Nhạc Cận Ninh, sao trước đây em không nhận ra kỹ thuật dùng dao của anh giỏi như vậy nhỉ?”
Niệm Ninh cảm thấy cho dù sau này anh không làm việc ở tập đoàn Nhạc thị nữa thì bọn họ cũng sẽ không chết đói.
Lúc Niệm Ninh không chú ý, Nhạc Cận Ninh dùng tay gõ vào gáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705424/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.