“Nhạc Cận Ninh, có người gọi điện cho anh này, số đuôi là *” Cô gọi cái người đang chiên rán khoai tây ở trong phòng bếp.
“Em nghe hộ anh đi.” Nhạc Cận Ninh nghe thấy Niệm Ninh gọi nhưng mà vấn không đi ra.
Niệm Ninh nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói vậy thì cũng không nghĩ gì nhiều mà bèn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo, xin chào, ai vậy ạ?” Cô hỏi với giọng điệu rất lịch sự và thân thiện.
Người ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng Niệm Ninh dường như hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng phản ứng: “Niệm Ninh đấy à?”
Niệm Ninh nhíu chặt mày, giọng nói này rất quen, nhưng mà nhất thời cô lại không nhớ được là ai.
“Đúng vậy, tôi là Niệm Ninh, ai vậy ạ?” Cô không ngừng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này ở trong đầu, cứ cảm thấy đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đấy rồi.
Người ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Không ngờ mới không gặp một thời gian mà ngay cả giọng nói của ba cũng quên rồi à?”
“Đoàng…’ Đột nhiên Niệm Ninh cảm thấy trái tim cô vừa đập lỡ một nhịp, tiếng cười nhẹ lúc nấy không phải là của ông Nhạc bố Nhạc Cận Ninh à?
Cô võ mạnh trán mình một cái, lập tức nói: “Chuyện này…. Ông Nhạc, à….
Không phải, ba, ba gọi cho Nhạc Cận Ninh có việc gì không ạ?”
Đúng là một lần mang thai, ngốc nghếch ba năm, sao cô lại có thể quên cả giọng nói của ông Nhạc chứ.
“Không có gì không có gì, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705419/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.