Nam Cung Sanh thấy thu được kết quả tốt đẹp, hắn cũng bởi lần trước vì lời nói của người đó mà có hơi chút để ý, nhưng cũng không phải quan trọng thì bất cứ chuyện gì cũng phải làm cho rõ ra được. Hắn giả bộ cúi đầu thi lễ nói, “Tại hạ nói đùa thôi, ngày đó quả đào cũng là tư liệu điểm tâm, cho nên mới mang trong người, này chính là loại này đây” Nói dứt lời lấy từ trong ngực ra một quả đào màu xanh, tiến tới trước vài bước đưa đến trước mặt cho Tiêu Tử Y.
Tiêu Tử Y tiếp nhận quả đào trên tay, nhìn bên ngoài thì thấy giống y quả kia của Nam Cung Sanh ngày đó trong vườn U Lan..Có gì khác nhau đâu, cũng là kiểu màu xanh lấm chấm lông tơ li ti.
Nam Cung Sanh cũng không rõ vì sao thứ này Tiêu Tử Y sau khi đến vườn U lan của hắn thì cũng hao tốn biết bao tâm tư đi tìm chủng loại giống nhà hắn nhưng hương vị lại không giống nhau. Hắn cũng biết nàng vẫn đang hoài nghi hắn không phải là Nam Cung Sanh, có lẽ hi vọng sẽ có cơ hội gặp lại, dùng cảm giác này của nàng biến thành hỗn loạn chút ít.
“Aizz? Sao lại dùng loại đào này đi làm điểm tâm chứ? Chẳng phải rất chua hay sao?”
Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Bất kể là loại quả gì, hiện giờ loại này chưa chín ăn vừa chua vừa chát, ngoài vị Nam Cung Sanh quái thai kia ra, thì còn có ai sẽ ăn nữa đây ha?”
Nam Cung Sanh khẽ cười nói, ‘Điểm tâm của Lan Vị phường, làm sao mà ăn không ngon chứ? Nếu công chúa không tin, có cơ hội tới Lan Vị phường ngồi chút đi”
Lòng nghi ngờ của Tiêu Tử Y lại nổi lên, vị Lan công tử này nói chuyện trông có vẻ rất kiêu ngạo, quả thực giống Nam Cung Sanh như đúc. Nàng cúi đầu nhìn quả đào trong tay, chẳng chút do dự bỏ vào trong miệng.
Nam Cung Sanh nhìn Tiêu Tử Y ăn quả đào xong mặt nhăn nhó hiện lên, không khỏi tâm tình có chút phức tạp, chắp tay ra sau lưng. Ta xem xem rốt cục là nàng đang hi vọng điều gì? Còn muốn nhìn thấu cái gì nữa? Chính hắn cũng không rõ.
Nhưng mà nàng đã lựa chọn thay cho hắn. Cái quả đào này hương vị không giống quả đào trong vườn nhà hắn, chắc chắn sẽ hoài nghi thân phận của hắn.
Nhưng mà Nam Cung Sanh không ngờ Tiêu Tử Y không chỉ ăn hai quả đào của người này đâu, mà còn muốn nhìn rõ hắn để lại ở hiện trường quả kia. Ba quả đào sao có hai quả hương vị giống nhau, ăn một lần là có thể đoán ngay ra.
Người đàn ông trước mặt nàng đây chính là Nam Cung Sanh rồi, chính là cái vị Nam Cung Sanh có bộ râu xồm xoàm đầy mặt kia vậy.
Bây giờ nhớ lại. người Hán có bộ mặt tây tây vẫn rất ít, hơn nữa nhà Nam Cung ai ai cũng thanh tú xuất chúng, không có khả năng có huyết thống đột biến gien. Hiện giờ nhìn kỹ người này trước mặt nàng, vẫn mơ hồ có thể tìm ra chỗ giống nhau tương tự với chị em Nam Cung cặp mắt kia.
“Công chúa, có chỗ nào không đúng sao?” Nam Cung Sanh phát hiện Tiêu Tử Y nhìn hắn đến ngẩn ngơ, có chút chột dạ hỏi.
“Không có gì” Tiêu Tử Y thay đổi thật nhanh, mặt ngoài càng tươi cười sâu hơn, có thâm ý khác nói, ‘Chỉ là quả này không giống vị chua mà ta đã nghĩ, có chút bất ngờ thôi”
“Đúng vậy, quả đào dùng để làm điểm tâm cũng không cần chua quá” Ý cười trên mặt Nam Cung Sanh cũng theo đó sâu sắc hẳn lên.
Tiêu Tử Y nhìn hắn mỉm cười con ngươi dừng trên mặt hắn, đột nhiên có cảm giác không dám nhìn thẳng, cứ tránh đi tự nhiên, mắt chuyển sang bức tranh sắc sỡ bên cạnh.
Người đàn ông này gạt người nhà mai danh ẩn tích mà ra ngoài làm việc buôn bán, rốt cục là vì sao đây? Aizz, nàng nên làm cái gì bây giờ? Trực tiếp vạch thân phận hắn ra bảo hắn đừng có giả vờ nữa? Hay là tiếp tục giả vờ không biết? Nhưng mà tốt xấu gì cũng cần phải tìm đề tài để nói chứ? Nếu không cứ đứng sững sờ giữa đương trường thế này không phải rất xấu hổ sao? Bé Vân Tuyển chẳng rõ đã đi đâu tìm vị cái gì Long Cơ đạo trưởng kia rồi? Sao giờ vẫn chưa trở lại vậy nè?
Tình trạng yên tĩnh kiểu này cũng chẳng duy trì được lâu, Nam Cung Sanh đầu tiên là cười, phá vỡ cảnh trầm mặc nói, “Xem ra công chúa rất để ý nói chuyện cùng tại hạ, nhưng mà cũng đúng, tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ thương nhân thôi có sao”
Tiêu Tử Y kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khoé miệng hắn cười tự giễu, bỗng mủm mỉm bảo, “Không ngờ Lan công tử lại là nhân vật bậc này, còn có thể để ý thuyết pháp sĩ nông công thương gì gì đó chứ” Chả lẽ là nguyên nhân này ư? Bởi vì không muốn bị người ta biết là con của Hộ bộ Thượng thư làm kinh doanh sao? Vì thế mới thay hình đổi dạng như vậy?
Nam Cung Sanh tiến về trước một bước cùng sóng vai với Tiêu Tử Y đứng trước bức tranh, ngửa đầu nhìn bức tranh nói chậm rãi, “Sĩ nông công thương. Đúng vậy, làm thương nhân nếu không có địa vị thì như Phạm Lãi trợ giúp Câu Tiễn diệt Ngô vậy, có công mà không hưởng. Nhưng mà sau khi quy ẩn làm thương nhân, tuy giàu nhất nước nhưng vẫn chỉ là một thương nhân, quy củ vẫn là giấy đen giấy trắng”
Tiêu Tử Y buột miệng cười, cúi đầu nhìn giày gấm dưới chân hắn cười hỏi, “Vậy huynh bây giờ có thể đi một giầy đen một giầy trắng không?”
Nam Cung Sanh ngẩn ra, mất tự nhiên nói, “Dĩ nhiên là không rồi. Hiện giờ vẫn chưa có quy củ này”
Tiêu Tử Y buông tay khẽ cười bảo, “Sao lại không được chứ? Huynh nói là thời Xuân Thu chiến quốc chăng? Thuyết pháp sĩ nông công thương này cũng xuất phát từ lúc đó ra chứ?”
“Đúng vậy, đúng là xuất từ “Quản Tử”. Công chúa là muốn nói thời đại đã khác nhau rồi ư? Ha ha, có thể do công chúa ngẩn người trong cung lâu quá nên cũng không biết cảnh sinh hoạt của thương nhân được đãi ngộ thế nào đâu. Sĩ đứng đầu, dân làm gốc, học trò của công và thương nhân đều không thể tham gia khoa cử được. Nhưng mà thương nhân bên trong lại cố tình nắm tài sản giàu có có thể làm giảm tổn thất thiên tai đến mức thấp nhất, thậm chí so với triều đình còn làm nhiều chuyện tốt hơn. Lúc cần thiết…Cũng có thể làm cho nửa quốc gia bị tê liệt đó” Nam Cung Sanh nói xong lời cuối cùng thì yên lặng giảm thanh âm xuống thật thấp, làm cho Tiêu Tử Y cố lắm mới nghe thấy. Đồng thời hai tròng mắt hiện lên vẻ đắc ý, cũng rất nhanh ẩn tàng đi rồi.
Tiêu Tử Y cứ lẳng lặng ngắm thần thái đột nhiên sáng ngời trước mặt, bỗng dưng có chút không xác định được phán đoán trước của mình. Nam Cung Sanh này nói không chừng là xuyên qua đến, hắn quy hoạch chuyện tình là ngầm hi vọng lấy kinh tế nắm quốc gia trong tay, đem Trung Quốc từ xã hội phong kiến trực tiếp chuyển hoá thẳng tới xã hội tư bản chủ nghĩa.
Từ ngày đó biểu đệ của nàng là Trầm Tịch Dạ xuất hiện ở nhà Nam Cung có thể thấy được, thậm chí hắn còn liên thủ cả với nhà Trầm. Còn hắn hiện giờ trong lời nói có nhắc tới hoạ thiên tai, cũng là lúc đó tình hình hạn hán nghiêm trọng đã vài ngày rồi, hắn cũng không giải đề toán số học của nàng.
Hoá ra là hắn không ở nhà, không ngờ còn biết đi cứu tế cứu nạn dân chúng nữa.
“Có biết khủng hoảng kinh tế không?” Tiêu Tử Y hé môi đột nhiên đụng tới danh từ này, tốc độ nhanh tới mức cả nàng cũng còn chưa kịp nghĩ ra.
Nam Cung Sanh ngẩn ngơ, tuyệt không giống như giả vờ hỏi lại, “Khủng hoảng kinh tế à? Là cái gì vậy?”
Nè! Bạn học Nam Cung này! Huynh rốt cục có phải là người từ thời hiện đại xuyên đến không ha?ọ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]