“Công chúa? Người vẫn chưa trả lời vấn đề của ta kìa?’ Nam Cung Sanh tò mò hỏi.
Ý nghĩ Tiêu Tử Y rất hỗn loạn, không có cách này trả lời vấn đề mà đối phương hỏi lại. Tiêu Tử Y kiên trì hỏi ngược lại, “Nam…Lan Công tử à, vừa rồi huynh cho rằng, địa vị thương nhân không nên bị người kỳ thị hay sao?” Vù, suýt nữa thì đã gọi nhầm tên rồi, may mắn hai âm chữ đó cũng không khác nhau mấy.
Nam Cung Sanh chậm rãi gật gật đầu bảo, “Tại hạ gặp qua rất nhiều chuyện rồi, mặc dù không phải là vạn năng, nhưng mà cũng chẳng tiến lên nổi tẹo nào. Thiên kim trong nhà số một là bên Vua, rất nhiều người mẹ và Vương giả tương đồng, ngay cả Tư Mã dời đô cũng đem sự giàu có so với quân vương, có thể thấy nắm trong tay tiền tài thì tương đương như nắm thiên hạ trong tay vậy”
Tiêu Tử Y lắc đầu không dám gật bừa bảo, “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi. Chữ lợi nên tập trung vào thương nhân. Ta lại hỏi huynh, nếu cùng là một túi gạo, bán cho Giáp thì có thể kiếm được năm lượng bạc, còn bán cho Ất thỉ lại kiếm được mười lượng bạc, thương nhân bình thường sẽ lựa chọn thế nào?”
“Dĩ nhiên là bán cho Ất rồi!” Nam Cung Sanh không cần suy nghĩ đã đáp ngay. Năm đó mới bắt đầu buôn bán cũng đã nghĩ đến, từng thử mình buôn bán một ít, lúc đầu thì thuận buồm xuôi gió cho tới tận bây giờ. Vì thế tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156696/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.