Trụ trì Chùa Bạch Vân nói hắn trần duyên chưa hết, tự nhốt mình ở chùa miếu niệm kinh cầu Phật, chung quy phí công không có kết quả, phí thời gian. Hắn cần đến trần thế trải qua một đoạn duyên kiếp, mới có thể biết đến tột cùng mình muốn cái gì.
Bách Khâu không biết trần duyên của mình là gì, nhưng vẫn theo an bài của trụ trì rời chùa miếu.
Trụ trì có quan hệ tốt với một giáo viên đại học, sau khi Bách Khâu rời chùa miếu thì đi theo giáo viên này làm công tác tu bổ văn vật. Ở phương diện này, Bách Khâu rất có thiên phú. Vì thế được giáo viên giới thiệu, hắn gia nhập một đội khảo cổ.
Đi theo đội khảo cổ, nhiều năm qua vào nam ra bắc, Bách Khâu có hiểu biết chuyên sâu về văn hóa mộ táng các nơi. Hắn có trực giác... có lẽ trần duyên hắn muốn chấm dứt nằm ở cổ mộ nào đó.
Một năm nọ, hắn đi cùng mười một đội viên đến di chỉ khảo cổ quốc gia Lâu Lan, tại một huyệt mộ trong quần thể mộ mặt trời gặp được công chúa Lâu Lan. Ở một góc không ai thấy, nước mắt hắn rơi xuống.
Khoảng khắc đó hắn mới hiểu, thì ra người hắn vẫn luôn tìm kiếm chính là nàng.
Chỉ tiếc sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão Lý đem công chúa Lâu Lan ra ngoài huyệt mộ, khiến thi thể nàng nhanh chóng phong hoá.
Mà huyệt mộ an táng nàng cũng bị bão cát chôn vùi, không thể hoàn nguyên.
Đội trưởng Vương muốn đem công chúa về nghiên cứu, nhưng Bách Khâu sao có thể bỏ được?
Nàng vốn nên yên giấc dưới mặt đất, lại bị người lạ không quan hệ quấy rầy, sau khi chết không được an bình, còn bị người mổ xẻ? Da dẻ xương cốt nàng sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ, chỉ để người ta phân tích sắc tộc, triều đại cụ thể của nàng.
Vì thế Bách Khâu cùng đội viên khác thuyết phục đội trưởng, an táng lại cho công chúa.
Vừa lúc bọn họ khai quật một huyệt mộ khác, mà quan tài huyệt mộ vừa khéo trống không, vì thế mọi người thương nghị, mai táng công chúa ở nơi đó.
Lúc này Bách Khâu phát hiện điều bất thường... Vì sao nhìn ai cũng yêu công chúa? Bao gồm cả đội trưởng ban đầu chém đinh chặt sắt muốn đem công chúa về. Đội trưởng sửa chủ ý, không phải vì bị thuyết phục, mà là vì mềm lòng.
Bách Khâu phỏng đoán, có lẽ thi thể công chúa bị yểm chú.
Một khi có người mở quan tài, ảnh hưởng nàng yên giấc, chú ẩn sẽ khởi động, làm mọi người giết hại lẫn nhau mà chết.
Phát hiện hành vi cử chỉ của đồng nghiệp càng ngày càng quái dị, Bách Khâu lại không ngăn cản.
Hắn không cứu đồng đội. Là bởi vì hắn cảm thấy những người này đáng chịu trừng phạt... Bọn họ lỗ mãng mở quan tài, xúc phạm công chúa của hắn, tùy tiện mang nàng ra khỏi huyệt mộ, hại xác nàng không thể duy trì nguyên dạng.
Bách Khâu cũng không cứu bản thân.
Hắn cho rằng đây là cách mình muốn chấm dứt đoạn trần duyên.
Vì thế Bách Khâu trơ mắt nhìn người tên Tiểu Họa hạ thuốc ngủ cho mọi người, trơ mắt nhìn cậu ta đào mở một lối chui mà trước đó mọi người đoán có lối chui bị lấp. Bách Khâu không ăn uống, không bị thuốc ngủ ảnh hưởng. Trong lúc Tiểu Họa ở bên kia trang trí hỉ đường, Bách Khâu cầm lần tràng hạt, niệm kinh Phật suốt một đêm.
Hừng đông, Bách Khâu đánh thức mọi người. Mọi người tỉnh lại, thấy Tiểu Họa và thi thể công chúa biến mất, ngay sau đó phát hiện lối chui, các đội viên phát điên hàng loạt, người sau nối tiếp người trước chen vào hẹp động đến hỉ đường.
Bách Khâu là người cuối cùng vào hỉ đường.
Hắn nhìn các đồng đội điên khùng ẩu đả lẫn nhau, thần trí điên cuồng.
Bách Khâu chú ý tới Tiểu Họa tìm cơ hội, giật lấy công chúa liền chui vào lối đi hẹp. Cho rằng cậu ta muốn mang công chúa chạy trốn, đám người nháy mắt đuổi theo, muốn cướp công chúa về.
Trước khi Tiểu Họa chui vào, trên tay cầm một bút vẽ.
Bách Khâu thu hết cảnh này vào trong mắt, ý thức được điều gì, hắn nhẹ nhàng thở dài, kéo một đồng đội chưa kịp chen vào lỗ.
Đồng đội giận dữ hét: "Mày, mày làm gì đấy? Mày đừng hòng cản tao cướp công chúa! Công chúa là của tao!"
Bách Khâu nhìn cậu, nhớ cậu là người tuổi nhỏ nhất trong đội khảo cổ, ngày thường là người hiền lành, thường xuyên làm việc tốt chuyện tốt, trong nhà còn có cha mẹ cần phụng dưỡng.
Giây phút ấy Bách Khâu cảm thấy, có phải mình làm sai hay không.
Nhưng dù hắn có sai hay không, hiện tại đã muộn... Tiểu Họa dùng bút vẽ lấp kín cửa ra, mọi người ở trong lối đi hẹp tranh đoạt tân nương. Cậu ta đủ khỏe để tránh khỏi các đồng đội, bỏ lại tân nương, quay về hỉ đường, lại vẽ một mặt tường, chặn cửa ra. Bởi vậy, tất cả mọi người bị nhốt trong đó.
Cây bút Tiểu Họa dùng để vẽ, Bách Khâu nhận ra, đó là vật bọn họ tìm được từ một cổ mộ trước đó không lâu.
Tiểu Họa gạt mọi người trộm giấu đi. Lúc ấy chỉ có Bách Khâu thấy, lại không vạch trần cậu ta.
Cầm bút này vẽ một con côn trùng, con côn trùng sẽ trở thành vật sống bò trên mặt đất; vẽ một con chim, chim sẽ tung cách bay ngao du phía chân trời. Nó cực kỳ giống bút thần Mã Lương trong truyền thuyết.
Hiện tại Tiểu Họa dùng cây bút này vẽ hai mặt tường, nhốt chín đồng đội, bao gồm thi thể công chúa ở bên trong.
"Gần đây thỉnh thoảng mất tỉnh táo... Vừa rồi tôi mới phát hiện thi thể là một xác khô, làm gì có chuyện xinh đẹp hay không? Tôi cưới cái thây khô làm gì? Ha ha ha, tôi có bút... Tôi dùng bút vẽ một tân nương xinh đẹp tuyệt trần khác là được!" Sau khi Tiểu Họa trở lại hỉ đường, lải nhải lầm bà lầm bầm vài câu, bắt đầu vẽ một bức tranh cuộn.
Cậu ta tập trung tinh thần, tỉ mỉ miêu tả, vẽ bảy ngày bảy đêm, cuối cùng vẽ xong bức tranh mình muốn.
Trong khoảng thời gian này, dựa vào thức ăn trong ba lô tự mang theo, Tiểu Họa còn sống.
Bách Khâu luôn lần hạt tu hành, môi khô khốc, sức lực cạn kiệt, nhưng còn một hơi thở.
Ngày ấy, hắn chậm rãi đi đến sau lưng Tiểu Họa, nhìn bức tranh cuộn trải trước mặt cậu ta.
Tiểu Họa sắp đại công cáo thành. Cậu ta vẽ hỉ đường, vẽ một lối đi hẹp, còn vẽ một căn mộ thất, chỉ thiếu một công chúa.
Các quan tài đều trống không, hiện tại cậu ta chuẩn bị vẽ một công chúa trong quan tài đá. Đó là công chúa Lâu Lan, cũng sẽ là tân nương của cậu ta.
"Anh muốn vẽ cái gì?" Bách Khâu biết rõ vẫn hỏi.
"Vẽ một tân nương. Tôi muốn vẽ cô ấy nằm trong quan tài đá tỉnh lại, đến bên cạnh tôi." Tiểu Họa kiệt sức, nhưng hai mắt tỏa sáng, "Tôi đào mộ, đào được một tân nương sinh động như thật, cô ấy mở mắt, gả cho tôi... Lãng mạn cỡ nào!"
"Vậy anh có nghĩ đến việc, nhân vật anh vẽ trên tranh đi ra ngoài như thế nào chưa?" Bách Khâu hỏi, "Cô ấy sẽ sống dậy và bị nhốt chết!"
"Hả? Này... cái này..." Tiểu Họa ngơ ngác, hình như không nghĩ tới vấn đề này.
"Tôi sẽ không cho anh cơ hội này. Kể cả anh có vẽ ra cô ấy... Cũng không nên gặp kết cục như vậy. Anh dùng cây bút này ban cho cô ấy sinh mệnh, nhưng đồng thời cũng là giết cô ấy. Thế nên..."
Chuỗi hạt bồ đề tụng kinh niệm phật bị Bách Khâu quấn vào cổ Tiểu Họa.
Thì ra tràng hạt Phật cũng có thể giết người.
Song Bách Khâu cho rằng... ta giết người, là vì cứu người.
Hắn giết Tiểu Họa, sẽ cứu một tân nương giả không thể bước ra từ trong tranh.
Đến đây, mười hai đồng đội toàn bộ chết hết.
Mộ thất bị trang trí thành hỉ đường chỉ còn một mình Bách Khâu.
Bách Khâu duỗi tay chạm vào bức tranh cuộn, bỗng nhiên có cảm giác đi vào tranh... Bức tranh cuộn mở ra kéo dài bốn phía, tự cấu thành một thế giới. Hắn không biết vì sao bức tranh như sống dậy, hấp thu linh hồn chung quanh cuồn cuộn không ngừng. Hắn có thể cảm giác được, tất cả linh hồn đồng đội đã chết đều tập trung lại đây, từng người đi vào bức tranh.
Bách Khâu cảm thấy không ổn, bất giác lần tràng hạt niệm kinh văn, nhưng tràng hạt bỗng biến thành màu đen, vỡ thành bột phấn rơi đầy đất.
Bút vẽ thần bí khó lường, oan hồn bị nhốt chết... Hai thứ tà khí trộn vào nhau, một khi lưu lạc thế gian, sẽ nguy hại với chúng sinh bao nhiêu?
Sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối, ý thức của Bách Khâu tỉnh táo hơn một chút.
Bức tranh cuộn vẫn đang ở trước mặt hắn triển khai thành không gian ba chiều. Hắn vẽ một Phật đường trước mộ thất chủ, vẽ ra tứ đại kim cương.
Hắn cảm thấy khi mình chết đi, linh hồn cũng vào tranh vẽ.
Trụ trì từng nói với hắn, quỷ hồn sẽ lãng quên việc đau đớn hối hận.
Bách Khâu sợ mình sẽ quên mất khởi nguyên bi kịch, vì thế hắn vẽ các bộ xương trắng ở hỉ đường và lối đi hẹp, nhật ký của các đồng đội, thậm chí ném rất nhiều dụng cụ khảo cổ vào trong tranh.
Như vậy, khi linh hồn hắn vào trong tranh, hắn có thể thông qua các manh mối nhớ lại sinh thời từng gặp chuyện gì.
Không chỉ có thế, Bách Khâu còn vẽ tranh lên bốn mặt tường.
Hắn vẽ ảo tưởng của mình, nhưng cảm thấy nó giống ký ức kiếp trước hơn.
... Hắn là tướng quân Lâu Lan, đối với công chúa nhất kiến chung tình, cầu thân và cưới nàng.
Vì vậy hắn vẽ bốn bức tranh sơ ngộ, cầu thân, thành hôn, tân nương nhập táng.
Cuối cùng, Bách Khâu kéo các linh hồn đến Phật đường, vẽ một cửa mộ sập xuống, nhốt tất cả linh hồn trong Phật Đường.
Phong ấn xong các linh hồn, Bách Khâu còn chút tư tâm... Hắn muốn gặp lại công chúa. Vì thế hắn mang bút vẽ vào tranh, còn đặt một cơ quan trấn áp linh hồn ở Phật đường chỉ có bản thân biết phá giải.
Cứ như vậy, sau khi vẽ tranh xong, chỉ có hắn có thể rời khỏi Phật đường, đi đến mộ thất, vẽ một công chúa nằm trong quan tài đá, rồi dẫn nàng đến hỉ đường thành thân.
... Kết quả, Tân Nương Lâu Lan vẫn là người của hắn.
Hắn không có chú ý tới bút vẽ sau khi vào trong tranh, bị phân tán thành rất nhiều phần, giấu trong các góc khuất.
Từ đó, một bức tranh cuộn thần bí được vẽ thành. Mộ thất, Phật đường, quan tài... Là bị vẽ ra; thuốc màu, bút vẽ, bút ký, công cụ... Là bị ném vào.
Tranh thành, không gian ba chiều bắt đầu dồn nén, biến thành hình 2D, mai táng dưới nền đất không thấy ánh mặt trời, mãi đến khi... xuyên qua 4000 năm thời gian, được một thiếu niên nhặt được. Nháy mắt khi ngón tay chạm vào nó, một thế giới bỗng trải dài trước mắt.
Đây, đây là thần chỉ?
Thiếu niên dập đầu lạy ba cái, đem bức tranh cuộn về nhà.
·
4000 năm trước. Trong đô thành Lâu Lan.
Khu chợ ồn ào náo nhiệt, ông chủ cửa hàng đồ gốm ngồi ngoài cửa phơi nắng, gã sai vặt thét to, mời mọi người đến xem đồ gốm nhà mình. Sau khi hô vài tiếng, thanh âm gã sai vặt đột nhiên hưng phấn. "Oa, đằng kia có mỹ nhân!"
Ông chủ cởi giày thuận tay gõ đầu sai vặt. "Việc làm ăn kém như vậy, lo mời khách đi, nhìn mỹ nhân cái gì! Mà người ta đeo khăn che mặt, mày thấy mặt người ta hả?"
"Nào có khăn che mặt? Đó là tuyệt sắc thiên tiên... Tôi... Tôi không nói thành lời được." Gã sai vặt quỳ vội tại chỗ mặt tiền cửa hàng, liên tục dập đầu.
Một nữ tử đầu đội khăn che mặt, ngồi trên tấm ván xe, chậm rãi đi qua cửa tiệm. Gã sai vặt quỳ bái nàng như bái tế thần tiên, không cần biết nàng có quay đầu nhìn hay không.
Ông chủ nhìn thoáng qua, vẫn không thấy nàng xinh đẹp chỗ nào.
Tuy nhiên tướng quân tuần thành giống với gã sai vặt nhà ông ta.
Lão bản chú ý tới, cách cửa tiệm ông ta không xa, tướng quân đứng đó nhìn thẳng cô gái, nhìn đến mức ngây ngốc.
Đại tướng quân uy vũ... Có gu thẩm mỹ giống gã sai vặt nhà mình?
Thầm trào phúng một câu, ông chủ đi vào cửa tiệm, đánh giá bức tranh mà mình nhặt được. "Hỏi thăm nhiều người mà không ai biết lai lịch của mày... Á!!!"
Gã sai vặt lúc này như mới tỉnh mộng. "Ông chủ, ông sao vậy?"
Mặt mũi ông chủ nghiêm túc: "Tao... hình như tao thấy người vẽ trong tranh cử động! Tao, tao còn thấy cô nương vừa rồi ở trong này trải qua... Bức tranh này... Có thể dự báo tương lai!"
·
Ba tháng sau.
Bức tranh cuộn thần kỳ bị người ta phát hiện, tầng tầng dâng báo, cuối cùng bị đưa đến tay quốc sư.
Quốc sư nghiên cứu bức tranh cuộn tròn ba tháng, trình báo với Lâu Lan Vương, trong bức họa này có một thế giới, có thể nhìn thấy tương lai. Quốc sư thấy được hình ảnh tướng quân cầu thân công chúa, ông miêu tả kỹ càng chi tiết cảnh tướng quân cầu thân. Ngày thứ hai, tướng quân quả nhiên đến cầu thân, các chi tiết giống y như đúc lời quốc sư kể.
Lâu Lan Vương kinh hãi, bất chấp việc cầu thân chưa kết thúc, kêu quốc sư mang bức tranh đến đây. Lâu Lan vương muốn đích thân xem tranh, cảm nhận thế giới trong tranh và hiện thực có thật sự giống nhau hay không.
Quốc sư khuyên bảo, thế giới trong tranh hung hiểm dị thường, không bằng phái thủ hạ đi trước điều tra.
Quốc sư ở thế giới trong tranh thấy thị nữ công chúa, vì thế bảo thị nữ thử vào trong tranh.
Để ngừa vạn nhất, quốc sư dạy thị nữ một câu chú ngữ. "Đây là thuật hồi hồn năm xưa ta thường luyện tập. Nếu bị lạc ở thế giới trong tranh, hãy niệm câu chú ngữ này, bản thân sẽ quay về khoảng thời gian trước đó."
Thị nữ thử đụng vào bức tranh cuộn, chung quanh quả nhiên xuất hiện một thế giới huyền diệu. Sau đó thị nữ cảm giác có người nắm tay mình, kéo mình vào thế giới trong tranh.
Khi thế giới trong tranh trải dài, cảnh trước mắt chồng lên thế giới hiện thực, thị nữ nhìn thấy vài người lố lăng mặc quần áo ít vải, cũng có thể thấy công chúa và Lâu Lan Vương. Nhưng lần này thị nữ hoàn toàn lọt vào tranh, thoát ly hiện thực, nên vô cùng sợ hãi.
Thậm chí còn bị người trong tranh nhốt vào quan tài, cũng may thị nữ niệm chú ngữ, kịp thời về hiện thực.
·
Lại ba tháng sau. Công chúa Lâu Lan xuất giá.
Trước khi xuất giá, quốc sư bói cho nàng một quẻ, chuyến này đại hung.
Vì thế quốc sư giao bức tranh cuộn tròn cho nàng. "Bức tranh này có thể dự đoán tương lai, tùy thời xem xét sẽ thấy hình ảnh thứ gây bất lợi. Như vậy một khi có nguy hiểm, công chúa sẽ có thể tránh né."
Công chúa ôm bức tranh lên đường.
Nửa đường gặp gió to, đội đưa dâu tạm thời ngừng lại.
Công chúa cảm thấy bất an trong lòng, bèn mở bức tranh cuốn ra xem.
Ngón tay chạm vào tranh một hồi lâu, nàng có cảm giác bị ai đó kéo tay.
... Người trong tranh muốn kéo mình vào tranh! Có phải người đó muốn bắt mình?!
Dưới cơn hoảng sợ, công chúa ném tranh vào hoang mạc, cất bước bỏ chạy. "Cách xa bức tranh ra! Chúng ta rời nơi này! Đừng hạ trại ở chỗ này. Đổi chỗ!"
Bức tranh cuộn chìm vào cát vàng, bị chút cát vàng vùi lấp...
Không biết qua bao lâu, bức tranh cuộn hiện giữa mênh mang biển cát.
Nước không thấm hỏng, lửa đốt không cháy, ngoan cường như viên kim cương.
Mười hai linh hồn rời khỏi bức tranh cuộn, đi tới quốc gia cổ Lâu Lan 4000 năm trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]