Sau khi Đoạn Dịch đưa ra kiến nghị, khu lều trại rơi vào im lặng.
Phá tượng Phật hay không, mọi người đều do dự.
Một lát sau, Phương Đông Vũ mở miệng nói: "Thật ra... Tôi tán thành với kiến nghị này. Nhưng tôi theo bà niệm kinh Phật từ nhỏ, anh bảo tôi tự tay phá tượng Phật, chuyện này đối với tôi mà nói... Tôi thật sự không làm được."
Số 3 phù thủy theo sát nói: "Tôi cũng hơi lo. Nếu tượng Phật dùng để trấn áp quỷ, liệu chúng ta có gặp quỷ quái hay không? Vạn nhất xuất hiện chuyện gì đáng sợ thì làm sao bây giờ?"
"Cô muốn nghe lập trường của chúng ta..." Ổ Quân Lan nhìn phía các tượng Phật, nói tiếp, "Tôi đồng ý với Đoạn Dịch, chúng ta chính là linh hồn 12 đội viên khảo cổ. Chúng ta mới là quỷ bị trấn áp. Tượng Phật trói buộc chúng ta, phá hủy chúng là chúng ta tự do."
Số 3 phù thủy: "Nhưng mà..."
Trong lúc mọi người đang do dự, cửa mộ thất cách vách truyền đến một tiếng vang lớn.
Có thứ gì đó va đập vào cửa mộ thất.
"Không thể nào!" Số 3 đứng bật dậy, "Những người đó... Bọn họ tính đến đây?!"
"Khó nói. Có lẽ bọn họ thật sự đang nghĩ cách phá cửa mộ vào đây."
Xoay người nhìn cửa mộ dày nặng, Đoạn Dịch nói như vậy.
Lời của anh không hề nói quá.
Theo cách nghĩ của anh, bọn anh "đội viên khảo cổ" mới là người trong tranh, còn những người trước đó bọn anh cho rằng là người trong tranh, tân nương, thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3456029/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.