🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc trận tuyết đầu tiên đến, Chu Kỳ còn cọ cọ Wolf ngủ vùi trong ổ chăn ấm áp, kết quả đến sáng vừa mở mắt, cậu đã bị một mảnh trắng lóa che trời lấp đất bên ngoài đâm cho mù mắt.

Chỉ có một đêm, cây cỏ một ngày trước vẫn đang yên lành đã bị tuyết lớn che phủ toàn bộ, bao gồm dãy núi xa xa, bày ra trước mặt cậu chính là màu trắng vô tận, thiên địa giống như hòa thành một thể, loại cảm giác nhỏ bé này còn mãnh liệt hơn khi lần đầu tiên cậu đặt chân vào chốn hoang dã này, thậm chí cậu có một loại vô lực giống như làm thế nào cũng không thể chống lại nó.

“Có lạnh không?”

Wolf ở đằng sau tròng lên cho cậu hai cái áo khoác, lại đội mũ, khăn quàng cổ, bao tay, phủ cậu đến kín mít.

“Cũng….. còn được.” Kỳ thật chỉ ngốc ở trong hang động đừng cho nhiệt lượng xói mòn mà nói, cũng không cảm thấy quá lạnh, huống chi ở đây còn có đống lửa cùng giường giữ ấm. “Đêm qua cậu đã phát hiện tuyết rơi?”

“Ừ.”

Ồ, trách không được đối phương giống như hận không thể nhét cậu vào trong thân thể, buổi sáng dậy vẫn còn đắp ba tấm da dê lông xù xù, cậu bị phủ đến đổ đầy mồ hôi.

Chu Kỳ xỏ “ủng da” vào ── đế giày làm bằng gỗ, khâu da dê cùng da trâu làm thành miếng độn giày cùng ống giày, sau đó lại cột bó chân vào chỗ đùi và cẳng chân, cuối cùng đi thẳng ra ngoài giống như xác ướp.

Vừa bước ra cửa hang, chân cậu liền lún một đoạn vào trong đống tuyết, may mắn ủng làm dày, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là gió lạnh thổi qua hai má, liền giống như dao nhỏ cắt qua, đau nhoi nhói.

Cậu lại kéo khăn quàng cổ lên một chút che lại mặt, chỉ lộ hai mắt ra ngoài, sau đó mới khó khăn cúi người, vốc lên một nắm tuyết ném ra ngoài.

Trước giờ Chu Kỳ chưa từng thấy tuyết lớn, thành phố nơi phòng thí nghiệm tọa lạc cơ bản không có tuyết rơi, thỉnh thoảng rơi một trận cũng là kiểu thật mau liền ngừng, căn bản không có cách nào gom lại, cậu nhìn thấy người khác cùng nhau đắp người tuyết ném tuyết ở trên mạng thì rất hâm mộ.

Cậu lại vốc một nắm tuyết, dùng sức ném ra ngoài.

“Bao tay đều bị làm ướt rồi.” Wolf cau mày đi tới, phủi tuyết còn dính ở trên bao tay xuống cho cậu.

“Thật không thú vị…” Nói xong, Chu Kỳ cười hì hì ném quả cầu tuyết còn chưa ném đi ở tay còn lại vào cổ đối phương, nhìn thấy đối phương ngơ ngác rùng mình một cái, cậu cười đến gập cả người.

Wolf ban đầu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ta-co-con-soi-moi-truong-thanh/270432/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nhà Ta Có Con Sói Mới Trưởng Thành
Chương 17: Di chuyển
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.