Lãnh Diễm dẫn theo bầy sói biến mất ở trên mặt tuyết thật mau, lấy tốc độ của chúng nó có lẽ không đến một hai ngày là có thể tới mục đích, nhưng Chu Kỳ chỉ có thể một bước ngắn một bước dài chậm rãi tiến lên phía trước, bởi vì mang giày quá nặng, mỗi bước đi cậu đều thực cố sức, Wolf nắm tay cậu cũng chậm rãi đi cùng. May mắn thời tiết tốt cũng không tính quá xấu, ban ngày còn sẽ có nắng, cậu chỉ có thể cầu nguyện trước khi đêm đến có thể tìm được một nơi thích hợp để làm ổ. “Này… cậu biết hướng đi của Lãnh Diễm chúng nó không?” “Ừ, chúng nó đều để lại mùi dọc đường đi.” “Ồ… có phải tôi lại kéo chân sau của cậu không….” Chu Kỳ nhích lại gần Wolf, giọng điệu có chút tự trách lại có chút làm nũng. Wolf cúi đầu nhìn đỉnh đầu vùi vào mình, khóe miệng cong cong ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được. “Ừ, nhưng còn đỡ cậu không để tôi kéo cậu đi.” “…..” Này là chuyện lúc nào rồi còn nhớ rõ như vậy!!! Chu Kỳ trừng mắt Chu Kỳ một cái, tay nắm hắn lại chặt một chút, ấm áp lan ra từ trong lòng còn hiệu quả hơn mặc nhiều quần áo. Dọc theo đường đi cậu cố gắng giảm bớt thời gian nghỉ ngơi, có thể đi một bước là một bước, thật sự mệt đến không chịu được mới ngồi trên tuyết uống ngụm nước, sau đó mới ăn chút thịt khô. Lúc cậu đưa thịt khô cho Wolf, đối phương lắc đầu không chịu ăn, chỉ tùy tiện ăn mấy quả dại phơi khô. Chu Kỳ cảm thấy khó chịu, Wolf nhìn qua gầy ốm hơn mấy ngày trước rất nhiều, ngay cả hai má kia đều có chút hõm vào, cố tình còn phải vì cậu mà chịu đói khát, ăn chút trái cây hoàn toàn không thích, rõ ràng thích ăn thịt nhất. Chu Kỳ nhai nát thịt khô cứng ngăng ngắc trong miệng, nhân lúc đối phương không để ý, lập tức thò qua chặn lại đôi môi dày dặn kia. Wolf từ kinh ngạc lúc ban đầu đến giận trừng mắt khi bị nhét thịt khô vào, muốn đẩy Chu Kỳ lại không đành lòng cũng không bỏ được, thế là chỉ có thể nuốt xuống thịt kia, sau đó mới hôn lại đối phương, hút lấy đầu lưỡi đối phương khẽ cắn một cái, lại liếm hút hai cái, đầu lưỡi thật dài cuốn lấy đối phương, hận không thể nuốt trọn nó. Chu Kỳ bị hôn đến đầu óc choáng váng, eo cũng có chút nhũn ra, vệt nước tràn ra từ khóe miệng đều được đối phương liếm sạch, vào lúc Wolf buông cậu ra thở một ngụm rồi lại muốn hôn lên, cậu đỏ mặt đẩy đối phương ra, hôn nữa liền phải cướp cò, cũng không xem tình huống hiện tại! Sói ngốc! Wolf không thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, đè xuống xao động ở dưới bụng, che kín mặt Chu Kỳ bằng khăn quàng cổ, sau đó mới đứng dậy đi tiếp. Trước khi rời đi Chu Kỳ lại bỏ thêm tuyết vào trong túi nước rỗng, sau đó mới mở ra lớp áo khoác ngoài cùng bỏ vào trong người ôm lại, để cho tuyết có thể tan nhanh hơn, hiện tại dưới tình huống ác liệt thế này, cậu cũng không quản được nước lã nước sôi gì đó. Túi nước là làm từ da trâu, không rỉ nước, hơn nữa bớt không gian, cậu chỉ dùng một khúc xương nhỏ làm một thứ cùng loại với cúc áo ở miệng túi, là có thể đóng kín miệng túi, nhưng sợ rỉ nước ra ngoài cậu vẫn thống nhất vác túi nước lên trên vai. “Muốn nghỉ ngơi một lúc không?” Đối diện với khuôn mặt lo lắng của Wolf, cậu lắc đầu, hiện tại trời còn sáng, cậu muốn tranh thủ đi nhiều hơn một chút trước khi trời tối, bằng không thì thật không biết phải đi đến năm nào tháng nào. Hơn nữa nhìn quanh đây nơi nơi đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có mấy gốc thụ khô đứng sừng sững ở kia, căn bản không có khả năng có chỗ qua đêm… Tình huống xấu hơn Chu Kỳ tưởng tượng, nhưng hiện tại cậu không để ý được nhiều như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước. “Hắt xì!” “Sao vậy?!” Wolf nghe thấy tiếng vội vàng quay đầu lại, lỗ tai dựng đứng nhìn khắp mặt cậu, lông mày cũng nhíu chặt. “Chỉ nhảy mũi mà thôi, đừng khẩn trương như vậy a.” Chu Kỳ xoa xoa mũi, kỳ thật cổ họng cậu cũng có chút không thoải mái, nhưng vẫn là đừng nói thì hơn, bớt cho con sói ngốc này lại phải lo lắng. Wolf nghi ngờ mà lại nhìn cậu mấy lần, lúc này mới ôm cậu đi lên phía trước. Đến chạng vạng tối, trời đã tối đen, gió tuyết cũng càng lúc càng lớn, Chu Kỳ cùng Wolf tìm được một sườn núi nhỏ cản gió, quyết định vượt qua đêm nay ở chỗ này. Wolf dùng ván gỗ Chu Kỳ mang theo cào sạch tuyết dưới đất, lộ ra mặt đất cho hai người ngủ. “Như thế nào, mang nhiều đồ luôn có chỗ để dùng đi.” Chu Kỳ cười hì hì ghé vào trên lưng Wolf, cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể đối phương thông qua quần áo vừa dày vừa nặng, chậm rãi truyền đến trên người cậu, ấm áp. “….. Che miệng lại! Gió lớn.” “Ồ……” Cào hết tuyết, Chu Kỳ lấy “túi ngủ” đã làm suốt đêm hôm trước từ trong túi ra, trải xuống đất. Bởi vì nghĩ đến khẳng định hai ngày này sẽ cắm trại bên ngoài, cho nên cậu đặc biệt làm ra thứ này, dùng mấy lớp da thú, giữa da thú nhét đầy lông cừu, sau khi làm xong cậu còn dùng thử, còn rất ấm áp. Cậu vốn còn muốn dựng một đống lửa, chính là gió thật sự quá lớn, cho dù là khu vực cản gió, cũng căn bản không đốt được lửa, cậu chỉ có thể từ bỏ, cùng Wolf ăn chút thức ăn nước uống lạnh như băng, liền sớm chui vào túi ngủ. Túi ngủ là hai người, Wolf vào nằm trước, Chu Kỳ lại cởi đồ chui vào theo, có hơi chật, hai người không thể không dán sắt, đoán chừng ngay cả xoay người cũng khó, nhưng cũng ấm rất nhiều, Chu Kỳ che lại lỗ hổng trên đầu, bên trong lập tức trở nên an tĩnh, chính là có chút thở không nổi. Chu Kỳ vừa cúi đầu, liền thấy đối phương dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình, trong toàn bộ không gian nhỏ hẹp đều là hơi thở nóng rực hai người phun ra. “Nhìn, nhìn gì nha!” “Đẹp.” ….. Đẹp, đẹp cái đầu cậu!! Cả khuôn mặt Chu Kỳ nhất thời đỏ rực, cũng may mắn đen như mực không nhìn thấy. Tay Wolf vuốt ve lưng cậu nhè nhẹ, môi cọ cọ ở bờ môi cậu, sau đó mới vươn lưỡi vào không hề báo động trước. Ban đầu chỉ là nụ hôn không hề có tình dục, cũng không kịch liệt, nhàn nhạt miêu tả răng lưỡi của đối phương, trao đổi nước bọt, thậm chí tiếng nước rất nhỏ cũng làm Chu Kỳ có loại ảo giác ấm áp, thẳng đến khi cậu phát ra tiếng rên rỉ, giật giật người, mới bị đối phương đè lại. “Đừng nhúc nhích…..” Giọng Wolf có chút khàn khàn, lòng bàn tay nóng đến gần như có thể dùng phỏng để hình dung. Mà cuối cùng Chu Kỳ cũng cảm giác được vật cứng đỉnh ở bụng nhỏ của mình kia, cậu cảm thấy cổ họng có chút khô, khụ hai tiếng khẽ nói: “Thôi, bỏ đi…. nơi này không thể động….” “Ừ.” Wolf đáp lời lại thò qua hôn cậu, vẫn là nụ hôn nhàn nhạt kia, tay cũng chỉ vuốt ve qua lại vòng eo, thật sự không tiến thêm một bước. Chính là… sao cậu cảm thấy thẹn thùng hơn a…. “Đừng, đừng sờ….” Chu Kỳ thở phì phò cong người dịch ra sau, lập tức bị đối phương kéo về. “A…. cậu cũng cứng?” Giọng điệu lên cao cười như không cười của đối phương làm cậu càng muốn chui xuống. “Không cứng liền không phải đàn ông.” Cậu lầm bầm, dứt khoát cầm lấy phía dưới của hai người, dù sao cứng cũng ngủ không được? Cậu nghĩ như vậy. Không cần nhìn Chu Kỳ cũng biết hiện tại đối phương đại khái là biểu tình nhướng mày xem kịch vui, hừ, rõ ràng trong lòng kích động muốn chết a! Bởi vì không gian cực hạn, cậu chỉ có thể động lên xuống với biên độ thật nhỏ, nhưng dù như vậy dưới bụng cũng siết từng cơn, dương v*t càng là kích động mà chảy ra chất lỏng dính ướt bàn tay, cậu vẫn là lần đầu tiên dùng tay cầm thứ kia của đối phương…. Nghĩ như vậy, mặt cậu lại nóng hơn, động tác trên tay cũng không khỏi thô lỗ một chút, Wolf run lên, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ khó nhịn, thật sự là…. Chu Kỳ đổi tay, dán đỉnh của hai người vào nhau nhanh chóng cọ xát, bàn tay có chút mỏi kia thì duỗi xuống cầm trứng trứng của hai người, nhào nặn lúc nhẹ lúc nặng. Wolf thở hổn hển, cuối cùng nhịn không được cắn cần cổ trước mắt, hút mạnh một ngụm. Chu Kỳ “A!” một tiếng, run rẩy bắn ra, chờ đến khi hơi thở bình tĩnh một chút mới chuyên tâm đối phó dương v*t căng đến có chút dọa người của Wolf. Nhớ lại cảnh tượng bản thân tự an ủi lúc trước, cậu một bên dùng ngón tay xoa ở trên quy đầu ướt át cực độ theo chiều kim đồng hồ, thỉnh thoảng cọ nhẹ qua lỗ nhỏ ở đỉnh một cái, một bên dùng tay khác vuốt ve ở cán, thỉnh thoảng còn sẽ ấn mấy mạch máu nhô lên, không xong… cậu cũng không làm mấy thứ này cho mình a, chính là nghe thấy tiếng thở dốc ẩn nhẫn của đối phương liền nhịn không được muốn cho hắn càng thêm thoải mái…… Wolf quả thật rất thoải mái, hắn cảm thấy nơi bàn tay kia đụng tới liền giống như có dòng điện chạy qua, nhịn không được phải run rẩy, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Chu Kỳ trong bóng đêm, hô hấp dồn dập, lông mày nhăn lại, trên người còn có mồ hôi mang theo mùi vị của giống đực, đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào mình không nhúc nhích... phía dưới, tay vẫn còn nghịch ngợm chạm lung tung, thời thời khắc khắc đều khiêu khích dục vọng của mình, bộ dạng này của cậu, sao không khiến hắn điên cuồng được? Động tác của Chu Kỳ dần dần lớn, ngay cả túi ngủ cũng lắc lư nhè nhẹ, cậu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đầu v* nho nhỏ kia, thế là ý đồ xấu mà há mồm ngậm vào, hút một cái, ai biết đối phương gầm nhẹ một tiếng, liền như vậy bắn ra, còn…. rất nhiều. Wolf có chút tức giận lấy miếng vải lau dịch nhầy trên tay cậu, ôm chặt cậu nóng nảy nói: “Ngủ!” “Ồ.” Chu Kỳ biểu hiện rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm mừng nở hoa, thế nhưng đầu v* là điểm mẫn cảm của Chu Tiểu Hắc! Sau này phải khai phá nhiều một chút, hắc hắc. “Thật nhiều a, Chu Tiểu Hắc, sau này phải học được tự làm.” “Câm miệng!” Trên mông ăn một bàn tay, Chu Kỳ lại cười đến càng vui vẻ, cả người lửa nóng ôm lấy đối phương, cậu hít hít mũi, mơ màng thiếp đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường a. Kết quả ngày hôm sau ngủ dậy, Chu Kỳ liền cảm thấy không thích hợp, đầu của cậu đau từng cơn, cổ họng cũng khó chịu, ngay cả nuốt nước miếng cũng cảm thấy đau, cả người còn vô lực, lúc chui ra túi ngủ bị gió thổi qua, cả người mềm nhũn dường như muốn ngã xuống. “Làm sao vậy? Sắc mặt rất kém.” Wolf cau mày nhìn cậu, duỗi tay sờ mặt cậu. “Không, không có gì, có chút lạnh, mau lên đường thôi!” Chu Kỳ né bàn tay kia, hiện tại cả người cậu đều nóng đến dọa người, không thể để đối phương biết, chỉ cần nhịn thêm chút nữa là được rồi. Mắt Wolf lóe lóe, không nói nữa. Sau khi hai người sửa sang lại mọi thứ, tiếp tục lên đường. Thời tiết hôm nay không tốt như hôm qua, dọc theo đường đi bầu trời đều là âm trầm, tuyết cũng không ngừng, Chu Kỳ đi đi tốc độ liền chậm lại, cậu chỉ cảm thấy gót chân như đổ chì, giẫm vào trong tuyết liền không muốn rút ra, hai mắt cũng có chút mở không ra, mũi thì nghẹt cổ họng thì rát, trên người càng không cần phải nói, giống như một nửa là băng một nửa là hỏa, đặc biệt khó chịu. Không được, không thể dừng, lại kéo dài thời gian Wolf liền không có đồ ăn… Chu Kỳ siết chặt ngón tay, cổ vũ cho mình. Hô hấp của cậu càng lúc càng gấp, vào lúc trước mắt cậu tối sầm muốn trượt ngã, cả người được Wolf chặn ngang bế lên. “Ai da? Chu Tiểu Hắc cậu làm gì vậy?!” “Cậu sinh bệnh.” Mặt Wolf nhìn qua âm trầm đáng sợ, khóe miệng cũng xụ xuống, Chu Kỳ biết là hắn nổi giận, thế là cũng không dám giãy giụa, ôm lấy cổ đối phương nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi muốn đi nhanh một chút, có thể đến đó sớm.” “Ừ.” “Cậu cũng không cần bị đói…” Wolf sững lại, thở dài bất đắc dĩ, cúi đầu liếm liếm cái trán nóng bỏng của cậu. “Tôi có thể không ăn trong một thời gian dài, cậu chỉ cần bảo đảm mình an toàn khỏe mạnh ăn no là được.” Cho dù là vậy…. tôi thấy cũng sẽ đau lòng a… Chu Kỳ thầm nói, dựa đầu vào ngực Wolf: “Chu Tiểu Hắc… tôi ngủ một lúc….” “Ừ, lát nữa gọi cậu dậy ăn.” Chu Kỳ làm một giấc mộng thật hỗn loạn, một chốc là mình thức dậy lại trở về phòng thí nghiệm, một chốc là Wolf ghé vào bên cạnh mình không nhúc nhích, nếu không chính là hai người vây quanh đống lửa nướng thịt ăn. “Chu Kỳ… Chu Kỳ!” Cậu nghe được có người đang gọi cậu, lúc vừa định xoay người ngủ tiếp, miệng đã được rót vào dòng nước mát lạnh, cuối cùng cậu cố sức mở mắt ra. Wolf nhìn chằm chằm cậu đầy sốt ruột, một bộ dạng cậu không tỉnh nữa liền phải giết người, Chu Kỳ cười một cách suy yếu, còn không quên trấn an cái đuôi dựng đứng kia. Tình huống thân thể của cậu càng lúc càng kém, không có khẩu vị ăn uống, chỉ là thỉnh thoảng uống hai ngụm nước, nhiệt độ trên người cũng không giảm, ngược lại có xu thế tăng lên, vẫn luôn ở trạng thái hôn mê. Wolf cũng bắt đầu nôn nóng, hắn không ngừng dùng miệng mớm đồ ăn cho đối phương, nhưng đều bị phun ra, thậm chí rất nhiều lần đều gọi không tỉnh cậu. Hắn đổi thành cõng đối phương, bởi vì như vậy có thể dùng thân thể của mình chắn đi chút gió tuyết, bước chân cũng từ nhanh biến thành chạy chậm, còn phải cố gắng duy trì vững vàng, kiên nhẫn của hắn đã đến phần cuối, lại nhìn thấy một chút bộ dạng khổ sở của Chu Kỳ hắn liền sẽ phát điên. Trong lúc đó Chu Kỳ tỉnh lại một lần, nhìn thấy Wolf cõng mình còn thật kinh ngạc, khẽ nói: “Chu Tiểu Hắc cậu thả tôi xuống đi…” “Không được nói chuyện!” Wolf thở phì phì quay đầu hôn hôn miệng cậu. “Chu Tiểu Hắc môi cậu lạnh quá.” “Ừ.” Chu Kỳ đột nhiên đỏ hốc mắt, cọ cọ vào cái má cũng lạnh như băng kia, nói thật thấp: “Chu Tiểu Hắc cậu đi một mình đi….” Wolf nghe vậy lập tức dừng bước, đứng ở đó thở phì phò, tay nâng Chu Kỳ đều siết đến cậu có chút đau, cái đuôi sau lưng cũng vỗ mạnh hai cái vào mông cậu giống như trừng phạt: “Cậu cho rằng tôi đang liều mạng vì ai.” Chu Kỳ hít hít mũi, ôm chặt cổ Wolf cọ cọ: “Chu Tiểu Hắc…. Chu Tiểu Hắc….” Giọng nói có chút làm nũng lấy lòng kia khiến Wolf có hơi nguôi giận, xốc xốc cậu lên, lại bắt đầu chạy chậm. Trước kia Chu Kỳ chưa bao giờ sợ hãi tử vong, với cậu mà nói, thậm chí tử vong được xem là một loại giải thoát, không cần tiếp tục trải qua sinh hoạt lạnh như băng, không cần tiếp tục đi lại giữa phòng làm việc và phòng ngủ một cách mù quáng mỗi ngày, nhưng hiện tại cậu sợ, cậu không rời đi Wolf càng không muốn bỏ đối phương lại một mình. Không có cậu Wolf sẽ ăn cơm đầy đủ sao? Cậu sẽ chăm chỉ đánh răng tắm rửa sao? Hay lại biến về một dã thú ăn thịt sống uống máu tươi cuối cùng chết một cách cô độc giữa vùng đất hoang dã này? Không, hắn không nên như vậy! Chỉ cần nghĩ, cậu liền cảm thấy không cách nào tiếp thu, lần đầu tiên cảm thấy bỏ lại người sống cô độc trên đời này là tàn nhẫn đến cỡ nào. “Chu Tiểu Hắc, chờ đến khi đến nơi, chúng ta phải ăn một bữa no….” “Ừ, cậu nướng.” Gió tuyết lại lớn hơn, Chu Kỳ dựa vào mặt của Wolf, lại lâm vào ngủ say. Chu Kỳ ngủ một giấc này liền ngủ hơn một ngày. Trong lúc đó Wolf rót chút nước cùng thịt khô nhai nát vào trong miệng cậu, thậm chí tháo khăn quàng cổ của mình xuống mang lên cho cậu. Đến đêm, Wolf cởi sạch quần áo của hai người, trần trụi ôm nhau, như vậy nhiệt lượng trên người hắn có thể truyền đến người Chu Kỳ mau hơn một chút, đối phương một chốc thì run rẩy một chốc thì lại nóng đến giãy giụa trong ngực hắn, còn nói mớ, hắn chỉ có thể không ngừng vỗ về lưng đối phương để trấn an cậu, khuôn mặt ngày thường cười hì hì hiện tại nhăn nhó trắng bệch, hắn nhìn mà trong lòng co rút đau đớn. Duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi Chu Kỳ, Wolf mệt mỏi vùi vào cổ cậu ngửi ngửi, giống như đang hấp thu năng lượng. Wolf gần như là suốt đêm không ngủ, ngày hôm sau trời vừa sáng liền dậy thu dọn đồ vật tiếp tục lên đường, may mắn nhiệt độ của đối phương đã giảm một chút, tim đập cũng chậm rãi khôi phục bình thường, nhưng người vẫn còn rất suy yếu, động tác lớn như vậy cũng không tỉnh lại. Đợi đến khi Chu Kỳ tỉnh, gió tuyết đã ngừng, ánh mặt trời mỏng manh ấm áp chiếu vào trên người, cậu cựa cựa người, Wolf liền phát hiện. “Tỉnh?” “Ừ, hiện tại là lúc nào rồi?” “Sáng ngày thứ tư.” “Ngày thứ tư…. gì nha?! Đều là ngày thứ tư rồi! Tôi ngủ lâu như vậy?!” “Ừ.” Wolf hơi yên lòng, ít nhất giọng Chu Kỳ đã có chút sức lực. “Tôi không cảm thấy gì hết…” Chu Kỳ hoạt động cánh tay có chút cứng đờ, sờ đến khăn quàng trên cổ. “Chu Tiểu Hắc sao cậu đưa khăn quàng cổ cho tôi!” “Là ai đang sinh bệnh?” “…..” Đều do thân mình không biết cố gắng này! Uổng phí cho mày ăn nhiều thịt như vậy! Cậu sờ sờ mặt Wolf, mới phát hiện chạm vào chính là một mảnh lạnh lẽo, thậm chí trên tóc còn có vụn băng, lòng nhất thời hoảng hốt, vội vàng xoay đầu Wolf lại, trong đôi mắt lóng lánh kia hiện tại tràn đầy mệt mỏi, môi cũng lạnh đến phát tím, râu lún phún trên cằm, làn da càng là lạnh đến không giống như nhiệt độ cơ thể. Chu Kỳ đau lòng muốn chết, mắt hồng hồng hỏi: “Cậu đi bao lâu rồi!” “Một ngày.” “Tối qua cậu không ngủ?!” “Ngủ thì hôm nay liền không đến được.” Wolf nhìn Chu Kỳ muốn đánh người lại luyến tiếc xuống tay, nheo nheo mắt tâm tình cực tốt, nghiêng đầu liếm đi bọt nước ở khóe mắt đối phương, cảm thấy toàn bộ mệt mỏi đều là đáng giá. “Thật mặn.” Chu Kỳ bẹp miệng, quàng lại khăn lên cổ đối phương, dùng tay cùng mặt làm ấm khuôn mặt lạnh băng kia. “Chu Tiểu Hắc tên sói ngốc này…” “Thông minh hơn cậu.” “Không được lý luận!” Nơi xa truyền đến tiếng sói tru, Chu Kỳ nghe thấy tiếng, là Lãnh Diễm!!! Bọn họ tới rồi sao?! Cậu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đã không còn là vùng thảo nguyên rồi, hiện tại bọn họ đang ở vùng đất trũng giữa hai ngọn núi, tuy rằng tuyết đọng rất dày nhưng ít nhất gió không lớn, chính là nhiệt độ có hơi thấp, ít nhất là âm mấy độ, hai bên sườn núi đều là rừng rậm, mà sói tru chính là truyền tới từ nơi đó. “Đi qua gặp mặt trước, sau đó mới nhóm lửa.” “Ừ.” Chu Kỳ một bên gật đầu một bên xoay đầu, có lẽ là có màu xanh lục điểm xuyến, nơi này nhìn qua dường như có sự sống hơn, những thực vật nhìn như thông kia làm cho cậu không khỏi nghĩ tới lễ giáng sinh, thế là lập tức có loại cảm giác thân thiết đối với nơi này, lại nói hiện tại hẳn là cũng gần đến giáng sinh rồi. Wolf cảm nhận được tâm tình của cậu, cũng vui vẻ theo, cái đuôi lại đong đưa ở sau lưng. Chu Kỳ được Wolf cõng đi vào trong rừng, bởi vì nhiệt độ quá thấp, đầu óc cậu lại trở nên tỉnh táo, quan sát bốn phía xem có sơn động gì không. Cây cối trong rừng phân bố tương đối kỳ quái, cũng không phải từ thưa thớt đến dày đặc, mà là một mảnh đất thì thực vật tương đối dày, đi lên trước lại là một mảnh đất trống trơn. Wolf đi không lâu, Lãnh Diễm cùng Beta nhảy ra, tru hai tiếng với Wolf cùng Chu Kỳ, xem như chào đón một cách vui mừng? Tiếp theo Beta đi trước dẫn đường, Lãnh Diễm thì chạy đến bên cạnh Chu Kỳ cọ cọ cẳng chân buông thõng của cậu, cổ họng phát ra tiếng “grừ grừ” thật thấp. Chu Kỳ cười vươn tay xoa đầu Lãnh Diễm, nhưng thật mau bị Wolf ra lệnh rụt tay về ủ tiếp, lúc này Lãnh Diễm cũng không tức giận, lắc đuôi vọt lên trước chạy song song cùng Beta. Chu Kỳ nhìn hai cái đuôi thỉnh thoảng lại quấn vào nhau kia, tức khắc có tinh thần, hai ngày này cậu đều bỏ lỡ chuyện tốt gì nha! Wolf giống như biết được tâm tư của cậu, giơ tay liền ấn đầu của cậu về. “Quản mình cho tốt đi.” “…..” Lãnh Diễm cùng Beta dẫn bọn họ đi chính là một nơi cây cối tương đối dày rậm, cùng với đó là gió cũng nhỏ rất nhiều, mấy bọc đồ Chu Kỳ sửa soạng vẫn còn được chất đống gọn gàng dưới tàng cây. Bởi vì tuyết đọng thật sự quá dày, cũng không có biện pháp cào sạch, Wolf tùy tiện bẻ chút nhánh cây ở xung quay lót ở trên tuyết, lại trải túi ngủ, sau đó mới thả Chu Kỳ xuống. Lúc bị cởi sạch quần áo, Chu Kỳ vừa thẹn vừa giận, Lãnh Diễm còn ở bên cạnh nhìn a! Sau lại nghe Wolf nói làm vậy thân thể sẽ dễ dàng ấm lại, mới đỏ mặt vội vàng cởi hết chui vào túi ngủ, ai biết ngay sau đó Wolf cũng trần truồng bò vào, tuy rằng người đối phương nóng hầm hập thật sự thoải mái, chính là.… ban ngày ban mặt cũng quá thẹn thùng rồi! May mắn Lãnh Diễm cùng Beta cũng không nhìn ra gì, dường như Lãnh Diễm còn biết thân thể cậu không thoải mái, tiến đến liếm đầu cậu hai cái, mắt chớp chớp như là đang nói “Phải mau khỏe lại”, đương nhiên lập tức bị Beta húc mông đẩy ra. Wolf lau vệt nước kia đi một cách hung tợn, còn vươn lưỡi ra liếm liếm. “….. Ngủ, ngủ! Liếm gì mà liếm!” Tối hôm trước cởi hết ngủ cậu căn bản không có ý thức, hiện tại tỉnh táo, xúc cảm khi làn da dán vào nhau cũng làm cậu hơi có cảm giác, càng đừng nói trong không gian chật hẹp thế này, phía dưới của hai người cũng đè vào nhau không chút khoảng cách, động một chút liền sẽ sinh ra ý tưởng thừa thãi. Tay Wolf vuốt ve ở bờ lưng bóng loáng của cậu, thở ra một hơi thỏa mãn, thật mau liền chìm vào giấc ngủ. Nhất định là hắn mệt muốn chết rồi... Chu Kỳ nhìn khuôn mặt gầy ốm rất nhiều, thò qua hôn hôn, cũng thỏa mãn ôm chặt thân thể khiến cậu luyến tiếc rời đi này, chìm vào mộng đẹp. Lần này Chu Kỳ ngủ rất ngon, ngay cả mơ cũng không có, hơn nữa tỉnh dậy rất sớm, có lẽ là trước đó thật sự ngủ quá nhiều. Tuy rằng cổ họng cùng đầu vẫn còn hơi đau, nhưng thân thể cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, so sánh với loại cảm giác giống như muốn chết ngày hôm qua, thật sự tốt hơn nhiều. Wolf còn đang ngủ, khó có được lúc không tỉnh, trước kia chỉ cần Chu Kỳ hơi nhúc nhích, xem như là trong nháy mắt, hắn đều có thể tỉnh lại ngay lập tức, có thể thấy được lần này mệt đến cỡ nào. Chu Kỳ nghe tiếng ngáy thâm thấp kia, khóe miệng không nhịn được mà giơ lên, cuối cùng thậm chí còn cười ra tiếng, cười đến nước mắt đều sắp chảy xuống. “Lúc ngủ vẫn là rất đáng yêu nha… hửm?” Cậu duỗi tay nhéo nhéo mũi Wolf, đối phương bất mãn nhếch miệng, vẫn còn ngủ. Chu Kỳ buồn cười, nhịn không được lại bóp cái mũi cao ngất kia, không biết vẫn luôn không buông tay có thể há miệng ra để thở hay không a… Nghĩ như vậy, mông cậu đã bị một đôi móng vuốt bóp mạnh một cái, thậm chí móng tay sắc bén kia còn xẹt qua cửa huyệt của cậu, làm cậu run bắn người. “Chu Tiểu Hắc!” “Ừ.” Đối phương lười biếng mở to mắt, đôi mắt vàng óng khôi phục ánh sáng giống như được rót vào sinh mệnh, nhìn chằm chằm cậu. Trái tim Chu Kỳ “thịch” một cái trật nhịp, ánh mắt nhịn không được mà chuyển loạn bốn phía: “Dậy lúc nào vậy?” “Mới dậy.” Wolf nói xong lại bóp bóp bờ mông có độ co dãn cực tốt kia hai cái, sau đó mới nhanh chóng bò ra túi ngủ. “Chu Tiểu Hắc quay lại cho tôi! Trần truồng ra ngoài là không muốn sống nữa hả?!” “Không có việc gì, tôi không sợ lạnh, hai người chen chúc không mặc quần áo được.” Wolf một bên tròng áo khoác da thú, một bên nhét quần áo Chu Kỳ vào túi ngủ. Kỳ thật hắn rất muốn để cho Chu Kỳ đều ở trong túi ngủ trước khi khỏi bệnh, chính là nếu ở mãi không ra, sức miễn dịch của cơ thể lại sẽ giảm xuống, bọn họ muốn vượt qua toàn bộ mùa đông ở chỗ này, vẫn là phải nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh nơi đây mới có thể tiếp tục sinh tồn. Đợi đến khi Chu Kỳ được Wolf lôi kéo mặc xong quần áo, cả người liền căng phồng giống như quả bóng hơi, cả người ngoại trừ đôi mắt trên cơ bản không có chỗ nào lộ ra ngoài, ngay cả Lãnh Diễm nhìn thấy cũng giật nảy mình, ngửi thấy mùi của cậu mới lộ vẻ mê mang mà lấy móng vuốt vỗ vỗ cẳng chân đã thô đến giống như thân cây. “…… Chu Tiểu Hắc…… tôi….. không xoay….. người được……” Chu Kỳ lắc lư hai cái, phát hiện ngay cả cúi đầu cũng không được, cổ đều bị khăn quàng cổ bó lại. Nhưng Wolf thật vừa lòng, như vậy hẳn là gió không lùa vào được, hắn gật gật đầu, ôm Chu Kỳ lên xoay người đặt xuống. “…..” Chu Kỳ trợn trắng mắt, lung la lung lay được Wolf nắm đi lên phía trước. Vừa rồi Lãnh Diễm cùng Beta có mang đến một cái đùi động vật đã hơi cứng ngắc, hẳn là đồ ăn bắt được hai ngày trước, cho nên ít nhất bọn họ không cần lo về bữa trưa, chỉ là hiện tại còn thiếu một chỗ ở an ổn. Hai người lắc lư quanh đây một chút, cũng không tìm thấy nơi thích hợp, nơi này ngay cả sơn động cũng không có, nhưng bọn họ phát hiện một con sông giữa hai ngọn núi, hẳn là lượn quanh toàn bộ ngọn núi, không chỉ không bị đóng băng, trong nước còn có cá, hơn nữa bọn nhìn nhìn thấy đàn thú ở đồi cỏ bên kia sông. Mắt Wolf sáng rực, nhiều ngày không ăn thịt thoáng cái nhìn thấy nhiều động vật như vậy, dã tính của hắn đều bị kích thích ra, chờ đến khi đã ổn định phải lập tức đi bắt một con để bồi bổ cho Chu Kỳ. Chu Kỳ lại không lo lắng về vấn đề ăn lắm, cậu lo lắng vẫn là chỗ ngủ, không có chỗ ở cố định, sinh hoạt khẳng định có khó khăn, hiện tại còn chưa phải thời điểm lạnh nhất, đến lúc đó vừa gió vừa tuyết, chẳng phải là lạnh đến chết. “Chu Tiểu Hắc…. cậu xem thử, nếu không chúng ta làm ổ?” “Ừ, nghe cậu, làm thế nào?” Làm thế nào? Chu Kỳ cũng chưa nghĩ ra, đại khái chính là dùng gỗ dựng một cái nhà gỗ đơn giản hình vuông? Cậu lặp lại ý tưởng này với Wolf, đối phương nghĩ một chút gật gật đầu. “Chúng ta đây ăn gì trước đã, ăn xong liền khởi công.” “Ừ!” Chu Kỳ tràn đầy năng lượng mà siết chặt nắm tay, có mục tiêu liền có hy vọng, chỉ là ── Chu Tiểu Hắc! Xoay tôi qua chỗ khác trước đã!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]