Chương trước
Chương sau
Chu Kỳ bắt đầu chế ra áo khoác mùa đông, bao gồm bao tay, mũ, khăn quàng cổ, ôm đùi, cậu may hai lớp da lại với nhau để làm mấy thứ này, chỉ sợ đến lúc đó còn chưa đủ giữ ấm.
Muốn qua mùa đông còn phải dự trữ lương thực, cậu đang nghĩ có nên thử làm một chút mứt trái cây hay không? Hoặc là một vài loại thịt muối, bởi vì như vậy dễ bảo quản hơn một chút, nhưng vấn đề là nơi này không có muối cũng không có nước tương.
Đến lúc đó cũng không biết ở đây có tuyết rơi hay không, nhưng căn cứ vào sách cậu đọc được trên mạng, bình thường mấy vùng núi non hoang dã nhất định sẽ có tuyết lớn, cho dù không rơi cũng không ấm áp được bao nhiêu, trước đó chuẩn bị sẵn sàng luôn là tốt nhất. Hơn nữa đến lúc đó dòng suối đóng băng, lại phải đi đâu để tìm nước?
Một đống vấn đề nhảy ra từ trong đầu, mà mấy thứ đó đều là điểm mấu chốt liên quan đến tính mạng, muốn xem nhẹ cũng không được. Chu Kỳ có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, thôi, tạm thời làm được gì thì làm cái đó trước.
Wolf đã đi săn từ sáng sớm, gần nhất bọn họ bắt được rất ít thứ, có lẽ là trời lạnh động vật đều đã dời đi chỗ khác. Bầy sói có khả năng chịu rét nhịn đói, mấy ngày không ăn gì cũng không sao, Wolf cũng vậy, chỉ có Chu Kỳ không được. Thế là mỗi ngày mặc kệ lấy được gì Wolf đều lấy một chút về cho cậu ăn, cho dù là trái cây dại cũng được, đến sau gần như là chính hắn cũng không ăn gì, nhường toàn bộ cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ không lay chuyển được hắn, vẻ mặt cậu dám không ăn tôi liền mạnh mẽ nhét vào của đối phương làm cậu càng thêm đau lòng, chỉ có thể liều mạng cho mình ăn no làm mình không cần sinh bệnh, sau đó ban ngày cùng ra ngoài tìm thực vật.
Nhưng cho dù là như vậy, lương thực dự trữ trong hang cũng vơi đi từng ngày, chờ đến khi mùa đông thật sự đến rồi... phải làm sao bây giờ?
Chu Kỳ tròng lên áo khoác đã làm xong mấy ngày trước, cầm cung ra cửa.
Dưới sự chỉ bảo của Wolf, hiện tại cậu đã biết được đại khái tập tính của một vài động vật, cùng với dấu chân nào là của động vật gì, phải che giấu mình thế nào để không cho chúng nó phát hiện, thậm chí đối phương còn dạy cậu phát ra tiếng sói tru như thế nào để hù dọa đối phương, hơn nữa nếu mình lạc đường, chỉ cần phát ra tiếng kêu, Wolf liền có thể tìm được cậu thật mau.
Hiện tại không có việc gì cậu liền sẽ chạy đến cửa hang rống với Lãnh Diễm ở phía xa...
Chu Kỳ đi một chốc, phát hiện ngay cả con thỏ cũng không tìm được, nhưng lại nhìn thấy mấy con voi ăn quả dại dưới tàng cây, cậu chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi trở về.
Lúc đi ngang qua bờ suối, cậu rửa mặt một cái, nước suối đã trở nên lạnh băng, đụng tới đều phải run hai cái, hiện tại cậu đều mang nước về đun nóng mới lau người.
Đang muốn đứng dậy, cậu nghe thấy được có âm thanh kỳ quái nào đó phát ra từ bờ bên kia, thật khẽ, thiếu chút nữa đã bị nước suối che giấu. Cậu lấy ra một cây xương ống dùng để công kích gần, nhẹ nhàng nhảy qua bờ bên kia.
Theo từng bước di chuyển, thứ sau tảng đá dần hiện ra trong tầm mắt Chu Kỳ ── thế nhưng là một con gấu xám con!
Giờ phút này gấu xám con đang đạp loạn xạ dưới đất, phát ra tiếng kêu khe khẽ, khi nhìn thấy Chu Kỳ thì có chút sửng sốt, kêu cũng không kêu, đối mặt một chốc mới làm bộ rất lợi hại mà “gào” một tiếng đầy hung dữ, ánh mắt còn đặc biệt hung ác, cố tình ngay cả đứng cũng đứng không vững, Chu Kỳ lập tức bị chọc cười, vật nhỏ còn sẽ hù người.
Cậu nhìn nhìn bốn phía, cũng không có gấu lớn, chẳng lẽ nó bị vứt bỏ? Chính là mang về có bị Wolf mắng hay không? Nếu bị đám Lãnh Diễm xem thành đồ ăn vậy chẳng phải càng phiền toái…
Cậu đứng dậy trốn sau một gốc đại thụ cách đó không xa, ngây người trong chốc lát, vẫn không phát hiện cha mẹ hoặc anh em của gấu xám lại đây, nhãi con đạp mệt liền ngủ rồi.
Chu Kỳ do dự một chốc, đi qua ôm nó lên.
Lúc Wolf trở về, Chu Kỳ đã chạy vội ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chính là một trận vuốt lông lấy lòng đối với đuôi cho sói. “Chu Tiểu Hắc a, hôm nay có mệt không? Tôi đun nước tắm cho cậu, thịt cũng đã nướng xong rồi!”
“…..” Wolf dừng lại, khóe miệng hơi giơ lên, bế cậu lên, hôn hôn hai má. “Ăn thịt trước, rồi mới ăn cậu.”
“…Không… cậu nghĩ sai rồi…”
“Tôi biết.”
Cậu biết cái rắm chứ cậu biết! Chu Kỳ yên lặng rơi lệ, hy vọng qua chốc nữa Wolf đừng nổi giận là được, kỳ thật cậu vẫn rất sợ Wolf nổi giận…
Nhưng Wolf bế cậu đến cửa hang liền ngừng lại, mũi ngửi ngửi, phát ra tiếng rít gào về phía hang động, dọa Chu Kỳ giật mình.
“Đừng nhúc nhích, trong động có gì đó.”
“……….. Tôi biết là gì nha……..” Xong rồi, quả nhiên bị phát hiện, cậu còn chưa bắt đầu lấy lòng đâu!
“?”
“Là gấu con tôi nhặt về……”
“……”
“Không được!” Mặt Wolf đầy âm trầm, một biểu tình không cho thương lượng.
“Tại sao không được?! Nó nhỏ như vậy còn chưa có khả năng săn mồi đi?”
“Cậu lấy gì nuôi nó? Nếu cậu dám lấy đồ ăn của mình cho nó hiện tại tôi liền ăn nó.”
“Chu Tiểu Hắc! Nhặt cũng nhặt về rồi chẳng lẽ phải ném đi? Tôi cũng chưa nói nuôi luôn, chỉ nuôi đến qua mùa đông đi? Trời lạnh như vậy nhất định nó sẽ bị chết cóng….”
“Vậy để nó đông chết, nó được sinh ra liền phải hiểu được làm sao để cho mình sinh tồn.”
Chu Kỳ không thể tin được sao Wolf lại có thể nói ra mấy lời máu lạnh như vậy, thế là máu nóng xông lên cũng nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đây tự mình đi kiếm đồ ăn cho nó, không cần cậu quản!” Nói xong đi về phía gấu nhỏ.
Kết quả còn chưa đi được hai bước, cậu đã bị cánh tay dài phía sau vòng qua, kéo trở về trong lồng ngực rộng lớn.
Hai người giằng co một chốc, cuối cùng vẫn là Wolf bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa thịt tới trước mặt cậu: “Há mồm.”
Này xem như…. thỏa hiệp? Chu Kỳ ngoan ngoãn hé miệng cắn một miếng thịt, thân thể lại cọ cọ về phía sau lấy lòng.
Bữa cơm tối này ăn cũng không quá vui vẻ, hai người đều im lặng chỉ lo ăn, rất nhiều lần Chu Kỳ đều muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Wolf, liền nuốt về. Kỳ thật cậu đã có chút hối hận rồi, đối phương không đồng ý cũng là vì tốt cho cậu, kết quả cậu còn nói nặng như vậy….
Buổi tối lúc ngủ Wolf ngủ về phía cửa hang, hắn thật không yên tâm gấu con, sợ nó đói bụng tập kích Chu Kỳ, mà Chu Kỳ nhìn thân thể lần đầu tiên đưa lưng về phía mình, cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cậu vươn tay ôm eo đối phương, cảm thấy đối phương run một cái, nhưng vẫn không xoay người lại, lòng càng thêm buồn bực, vì thế cũng xoay người ngủ.
Đến nửa đêm, Chu Kỳ bị tiếng va đập đánh thức, cậu sờ bên cạnh, là trống không, thế là lập tức tỉnh táo, đứng dậy nhìn, quả nhiên âm thanh truyền tới từ cửa hang!
Cậu cầm vũ khí bước nhanh qua, một con gấu xám rất lớn đang kêu rống đâm vào hàng rào ở cửa hang, Wolf ở bên trong rống to về phía gấu xám, sau đó nhảy thật nhanh ra ngoài từ bên kia hàng rào, ý đồ dẫn gấu rời khỏi cửa hang.
Nhưng gấu xám không để ý tới hắn, mắt thấy hàng rào sắp bị đâm gãy, mà Chu Kỳ vẫn còn đứng bên trong, Wolf chỉ có thể tấn công trước, trực tiếp nhảy lên lưng gấu xám, cắn một ngụm. Gấu xám bị chọc giận cuối cùng ngừng đâm, lại đối phó Wolf trên lưng, vuốt lớn của nó chụp mạnh ra sau lưng, bị Wolf tránh thoát.
Cách đó không xa Lãnh Diễm cùng Beta nghe tiếng mà đến cũng bắt đầu gào về phía gấu xám, bộ dạng tùy thời chuẩn bị cho một trận chiến lớn, tuy rằng chúng nó không nhất định là đối thủ của nó.
Chu Kỳ nhìn thấy run sợ trong lòng đều đã quên đi lên hỗ trợ, khi lấy lại tinh thần đột nhiên nhớ tới gấu con trong góc, thế là vội vàng bế gấu lên chạy ra ngoài, phát ra tiếng kêu về phía gấu xám.
Gấu xám nghe tiếng quay đầu lại, thấy được con của mình, gần như là xông tới Chu Kỳ một cách mất khống chế.
Lúc này Wolf cùng Lãnh Diễm bọn họ cũng không có biện pháp ngăn cản gấu xám nhanh như vậy, Chu Kỳ thấy gấu ngựa sắp vọt tới trước mặt mình, nhanh chóng nhào qua một bên, thuận tay ném gấu con trong ngực qua, ngay sau đó cậu đã được Wolf xông tới kéo vào trong ngực.
Cậu bị ôm đến sắp thở không nổi, lại không dám phản kháng, đối phương nhìn qua thật khủng bố, một đôi mắt đều là đỏ sậm, nhưng thân mình run nhè nhẹ lại nói Chu Kỳ biết hắn đang sợ.
Trước giờ Wolf cũng chưa từng tỏ ra yếu thế ở trước mặt cậu, đây là lần đầu tiên, lòng cậu liền đau, ôm lấy đối phương thật chặt, vỗ lưng một cái lại một cái.
Không biết có phải là gấu xám đã tìm được con mình hay không, cũng không tiếp tục dây dưa, ôm đứa con liền đi rồi, trước khi rời đi còn bị Lãnh Diễm đá hai cái.
Nhìn thấy Chu Kỳ cùng Wolf không có việc gì, Lãnh Diễm liền đánh tiếng một cái, xoay người biến mất trong đêm đen, Beta thì nhếch miệng với Wolf, mới xoay người theo sau.
“…… Dường như Beta… còn thật sự rất ấu trĩ…..” Chu Kỳ vốn định chọc Wolf vui, kết quả còn chưa nói xong mông liền bị ăn trúng hai cái đánh thật mạnh, đau đến mức cậu nức nở hai tiếng, cái mũi đều cay cay, xuống tay thật đúng là tàn nhẫn a….
Wolf làm lơ bộ dạng đáng thương của cậu, hung dữ trừng mắt cậu một cái, đi vào trong hang, chưa đi được hai bước lại vòng về, khiêng cậu lên đi vào hang.
“Cho nên nói, cậu chính là sợ cha mẹ nó đến tìm mới không cho tôi nuôi nó?”
“Ừ, ý thức bảo vệ của gấu mẹ đối với con mình rất mạnh.”
“Vậy sao cậu không nói rõ!”
“Nói cậu cũng sẽ không nghe.”
“…..” Chu Kỳ chột dạ, không còn tự tin, làm, làm gì hiểu cậu như thế a!!
Thế là cậu cười nịnh nọt dựa qua cọ cọ Wolf, nói một cách bảo đảm: “Lần sau! Lần sau tuyệt đối sẽ không!”
Wolf liếc cậu một cái, không đáp lại.
Chu Kỳ thầm nghĩ, tôi cũng đã chủ động xin lỗi như vậy rồi, cậu còn muốn tôi làm gì a…. Nhưng nghĩ thì nghĩ, dỗ vẫn là phải dỗ, cậu hôn hôn môi Wolf một cách trúc trắc, thấy đối phương vẫn là không có động tĩnh, dứt khoát bằng bất cứ giá nào, run rẩy vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng đụng vào môi, lưỡi, răng đối phương.
Wolf vốn cũng không tính toán nổi giận bao lâu, hắn chỉ là tức giận Chu Kỳ lại vì một con gấu nhặt được mà cãi nhau với hắn! Chẳng lẽ mình còn không quan trọng bằng con gấu ngốc chết tiệt kia?! Còn nói cái gì không cần hắn quản…. đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Chu Kỳ thiếu chút nữa bị gấu đẩy ngã… cảnh tượng này, hắn thật sự không muốn trải qua lần thứ hai, nghĩ đến trong lòng liền sẽ co rút đau đớn.
Nhưng hiện tại đầu lưỡi bị đối phương trêu đùa một cách mềm nhũn, trong mũi đều là hơi thở của cậu, hô hấp Wolf trở nên nặng, ấn sau gáy Chu Kỳ liền hôn mạnh xuống.
Hiện tại hắn muốn ôm cậu, chiếm hữu cậu, chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương, mới có thể an tâm.
Thế là nửa đêm còn lại Chu Kỳ bị lăn qua lộn lại thẳng đến khi làm đến hôn mê, sau đó, lại bị kích thích dựng tỉnh.…
Trước giờ đối phương không làm một cách độc ác như vậy, vật cứng thô to kia gần như không rời khỏi huyệt sau của cậu, cho dù cậu khóc kêu xin tha cũng không buông tha cậu.
Chu Tiểu Hắc lòng dạ hẹp hòi này! Quỷ ấu trĩ!
“A a! A…. tôi sai rồi…. Tôi cũng không a ── không, không dám ô ── “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.