Từ ngày hôm đó, mỗi ngày Lãnh Diễm đều sẽ dẫn bầy sói cùng Wolf xuất phát săn đồ ăn, chúng nó chỉ cần phát ra tiếng sói tru ở phía xa, là Wolf có thể biết ngay chúng nó ở đâu.
Bình thường con mồi bị đàn sói bắt được đều sẽ phân ra ăn hết tại chỗ, chính là Wolf không ăn, hắn muốn mang đồ ăn về ăn cùng Chu Kỳ, cho nên ngoại trừ đồ ăn được chia cho mình kia, hắn còn phải lấy thêm một phần cho Chu Kỳ.
Wolf dung nhập với đàn sói vô cùng mau, hơn nữa địa vị cũng rất cao, mỗi lần đều có thể được chia tương đối nhiều đồ ăn, mấy con sói nhỏ còn sẽ chơi đùa với hắn. Tuy rằng nhìn qua hắn vẫn là một bộ dạng không kiên nhẫn đối với Beta cùng Lãnh Diễm, nhưng Chu Kỳ biết kỳ thật hắn rất vui vẻ, giống như là tìm được người nhà, hắn cũng đang dùng năng lực của mình để bảo vệ quần thể nhỏ bé này.
Có khi chúng nó xuất phát lúc sáng sớm, có khi là chạng vạng, thậm chí thỉnh thoảng sẽ đi săn ở ban đêm, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần Chu Kỳ vừa mở mắt, liền nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Wolf.
Mỗi lần cậu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn không hề phòng bị này ở trước mặt mình, đều sẽ nhịn không được cảm thán, sau hơn hai mươi năm cô độc có thể được chiếu cố như vậy, là một thứ vô cùng may mắn, tuy rằng có khả năng đối phương cũng không hiểu tình yêu là gì, nhưng mỗi một việc mà cậu làm đều làm cho Chu Kỳ cảm thấy mình đang được yêu.
Nơi xa truyền đến tiếng sói tru làm cặp mắt nhắm chặt kia lập tức mở ra, khi nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn của Chu Kỳ thì sửng sốt một chút, sau đó mới thò qua hôn lên miệng cậu một cách cực kỳ tự nhiên.
Lúc nhận thấy được thứ có chút cương cướng đỉnh ở giữa hai chân mình của đối phương, mặt Chu Kỳ đỏ lên, nhéo cái đuôi to đang vỗ mông mình.
“Mau dậy đi! Lãnh Diễm đều đang kêu cậu rồi!”
“…. Không muốn đi.” Wolf bị từ chối rất bất mãn, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Kỳ, biểu tình còn rất ủy khuất.
Chu Kỳ không chịu được nhất chính là hình thức cùng loại với làm nũng này, mắt thấy lòng mình trở nên mềm nhũn mà động tác của đối phương lại càng lúc càng được một tấc lại tiến lên một thước, cậu hạ quyết tâm, “chát” hất bay cái vuốt sói kia ra, “Cậu cho rằng cậu là học sinh tiểu học muốn không đi liền không đi sao! Mau dậy đi! Hôm nay không bắt được thứ gì hai chúng ta đều phải chịu đói!”
“Dê ngày hôm qua còn chưa ăn hết… học sinh tiểu học là gì?”
“……”
Tuy rằng rất muốn đè Chu Kỳ làm một vài chuyện khiến cậu khóc ra ngay lúc này, nhưng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ta-co-con-soi-moi-truong-thanh/270430/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.