Bà tức đến run người, chỉ tay vào đám hạ nhân trong viện của Tạ Trục Vân, quát lớn:
“Các ngươi bảo vệ thiếu gia như thế này sao? Thân thể nó vốn yếu, các ngươi lại còn dung túng để nó ăn mấy thứ lạnh lẽo như thế, khiến chuồng sói náo loạn. Nếu không phải nha đầu mới tới kia trung thành, thay nhi t.ử ta chịu một móng vuốt, ta nhất định lột da các ngươi!”
Điều khiến bà càng tức giận hơn là, dù đã như vậy, Tạ Trục Vân vẫn không chịu đồng ý đ.á.n.h c.h.ế.t đám súc sinh kia.
Phải biết rằng Tạ phu nhân thương đứa con út như tròng mắt của mình, vậy mà lũ súc sinh ấy đã hai lần làm người bị thương, lần này thậm chí còn suýt hại Tạ Trục Vân, làm sao bà có thể để chúng sống? Thế nhưng Tạ Trục Vân quỳ gối, c.ắ.n răng không buông:
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi, thưa nương. Những năm qua, nương quản con mọi thứ, chỉ có đám súc sinh này là của riêng con, con tuyệt đối không thể g.i.ế.c. Huống hồ ngày thường chúng vốn rất ngoan.”
“Ngươi nói hay lắm!”
Lần này Tạ phu nhân đã nắm chắc phần thắng, có cớ rõ ràng trong tay, liền cười lạnh:
“Vậy nha hoàn thay ngươi chịu thương ở lưng kia thì sao? Chẳng lẽ nàng ta đáng đời?”
Tạ Trục Vân nghẹn lời.
Hiểu con không ai bằng mẫu thân.
Tạ Trục Vân ngày thường tuy phóng túng ngông nghênh đôi chút, nhưng bản chất rốt cuộc cũng không phải hạng đại gian đại ác.
Nay có người vô tội bị thương, lại là vì hắn mà chịu.
Hắn đương nhiên thấy mình có lỗi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoan-the-gia/5082211/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.