Công việc trong tưởng tượng không tìm được, trái lại còn lưu lạc đầu đường xó chợ.
Vốn đã đói rét bủa vây, lại nghĩ đến bệnh của mẫu thân e rằng không thể chờ thêm, lòng ta càng thêm sốt ruột.
Tạ Trục Vân vĩnh viễn không biết, lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta, không phải là buổi chiều xám xịt khi ta được ma ma quản sự dẫn tới trước mặt hắn.
Mà là vào đầu xuân, trên con phố Đông của Kim Lăng thành.
Khi ấy, đám lưu manh côn đồ thấy ta là cô nương cô độc lang thang đầu đường, liền chớp lấy thời cơ.
Giữa đường định lật váy áo của ta.
Miệng thốt ra những lời thô tục bẩn thỉu, thấy trong mắt ta đầy sợ hãi, chúng càng thêm lộng hành:
“Chỉ sờ một cái thôi mà, đằng nào sau này ngươi chẳng bị bán vào Xuân Phong lầu, giả bộ cái gì chứ!?”
Trên phố người qua kẻ lại, nhưng ai nấy đều tự lo thân mình, cúi đầu cụp mắt, làm ngơ như không nghe thấy.
Chỉ có một thiếu niên cưỡi ngựa phi như gió, roi ngựa trong tay vung xuống, giọng nói trong trẻo phóng khoáng:
“Chó bẩn từ đâu chui ra, cũng dám chắn đường bổn thiếu gia!”
Tên ác bá ngã xuống đất kêu gào t.h.ả.m thiết, còn thiếu niên kia thì chẳng thèm ngoảnh đầu lại, chỉ lúc lướt qua mới hờ hững liếc ta một cái.
Cũng chỉ một cái liếc ấy.
Ngựa phi vun vút, chớp mắt đã khuất nơi góc phố.
Ta đứng ngây người tại chỗ.
Bên tai là tiếng bàn tán của người xung quanh:
“Đó chẳng phải là Tạ tiểu thiếu gia sao? Cũng chỉ có hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoan-the-gia/5082210/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.