🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Cậu cũng có đồ để đấu giá sao?" Thang Thất Viên nhìn lên đài, khẽ đụng vào bả vai Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu tôi có đồ đấu giá, cậu có đấu giá đồ của tôi không?"

"Đương nhiên là không rồi" Thang Thất Viên trả lời không chút do dự.

Thịnh Sầm cúi đầu, nhìn Thang Thất Viên, ánh mắt mang hàm ý chỉ trích.

"..." Thang Thất Viên mím môi, trong lòng sinh ra chút áy náy, miễn cưỡng bổ sung: "Mình không có tiền."

"Nếu có tiền, thì cậu sẽ đấu giá nó chứ?" Thịnh Sầm nhướng mày, tự hỏi tại sao hắn đột nhiên kiên trì với việc này như vậy.

Thang Thất Viên thành thật lắc đầu lần nữa, "Vậy phải xem đồ mà cậu đấu giá là cái gì."

Thịnh Sầm không nhịn được nhéo má cậu một chút, "Cậu không thể dỗ dành tôi sao?"

Thang Thất Viên chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ ngây thơ, "Chúng ta là học sinh, chúng ta không thể nói dối."

Thịnh Sầm bất đắc dĩ buông ra, lẩm bẩm: "Thật đúng là một mọt sách con..."

Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, sau khi vật phẩm đấu giá của Thịnh Tích được bán ra, món tiếp theo được trưng bày lại là chữ viết tay của Thịnh Liên. Khi tên của hắn ta xuất hiện trên màn hình lớn, mọi người đều rất ngạc nhiên, sắc mặt Thịnh Sầm thay đổi trong nháy mắt.

Vật phẩm mà Thịnh Liên bán đấu giá được đưa ra ngay sau món đồ của Hoàng tử. Hành động này của Hoàng đế có thể nói là đã ngầm thừa nhận thân phận của Thịnh Liên, hơn nữa còn làm điều đó ngay trước mặt Hạ Hoàng hậu và Thịnh Sầm.

Buổi đấu giá bắt đầu, mọi người có phần lo lắng, tất cả đều không dám mở lời đấu giá. Nếu tham gia đấu giá, tức là công khai đối đầu với với Hạ gia. Còn nếu không tham gia, lại là không nể mặt Hoàng đế. Điều này chẳng khác gì buộc họ phải công khai chọn phe, khiến họ nhất thời bước vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhìn nhau đầy bối rối, không biết nên phản ứng ra sao.

Hoàng đế dường như đã sớm đoán trước được tình huống này, không làm khó mọi người mà tự mình giơ tay, dùng một mức giá rất cao để mua tác phẩm của Thịnh Liên.

Hành động này của ông ta không chỉ giúp giữ thể diện cho Thịnh Liên mà còn hoàn toàn thể hiện rõ thái độ của Hoàng đế, sau ngày hôm nay, thân phận của Thịnh Liên chắc chắn sẽ được sự công nhận của nhiều người hơn.

Hạ Hoàng hậu lạnh lùng trừng mắt, cùng là tác phẩm của hoàng tử, nhưng nhìn thái độ khác biệt của Hoàng đế, làm sao có thể không khiến người ta cảm thấy lạnh lòng.

Khuôn mặt Thịnh Sầm bình tĩnh, không nói một lời, nhưng đôi môi đã mím chặt lại, ánh mắt tối tăm không rõ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoàng đế và Thịnh Liên.

Vừa rồi Thịnh Liên tiễn Đinh Âu đi, đã quay lại được một lúc lâu, hiện tại đang đứng bên cạnh Hoàng đế, hắn ta vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn thì thầm, bày ra một hình ảnh ba con thân thiết.

Thang Thất Viên im lặng nhìn vào chữ viết của Thịnh Liên trên sân khấu, đột nhiên lên tiếng: "Ngọn bút yếu ớt, thời điểm hạ bút xuống thì do dự, lúc thu bút lại không đủ sự dứt khoát, chữ viết của cậu ta kém xa chữ của cậu."

Thịnh Sầm bỗng nhiên bật cười trước giọng điệu nghiêm túc của Thang Thất Viên. Cậu rất hiếm khi nói xấu người khác, vậy mà lần này lại không chút nể tình mà chê bai chữ viết của Thịnh Liên. Rõ ràng cậu ghét Thịnh Liên đến cực điểm.

"Cậu đang khen tôi đấy à?" Thịnh Sầm mỉm cười, "Chữ viết của tôi đúng là không tệ, nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu."

Thang Thất Viên ngẩng đầu lên: "Bạn cùng bàn, khiêm tốn sẽ giúp con người tiến bộ."

Thịnh Sầm cười khẽ hai tiếng, tâm trạng dịu lại đôi chút, nhưng hắn không muốn ở lại nhìn cảnh Hoàng đế và Thịnh Liên làm cái bộ dạng ba con thân thiết đầy kinh tởm này nữa, nên kéo Thang Thất Viên quay người đi ra ban công, dù sao thì vở kịch cần diễn cùng Hoàng đế hôm nay cũng đã xong, hắn không còn cần thiết phải ở đây nữa.

Hắn bước ra ban công, lấy từ trong túi ra một bao thuốc và rút ra một điếu.

Thang Thất Viên học bộ dáng của hắn, lục lọi trong túi rồi đưa cho hắn một cây kẹo mút: "Anh mình nói, khi muốn hút thuốc, có thể dùng kẹo mút để thay thế."

Thịnh Sầm hơi nhướn mày, cất điếu thuốc đi, nhận lấy cây kẹo mút, nhìn nó một chút rồi hỏi: "Anh sáu của cậu à?"

"Ừm." Thang Thất Viên gật đầu. "Sau này anh sáu của mình muốn trở thành một bác sĩ giỏi, anh ấy nói vậy thì chắc chắn đúng."

Thịnh Sầm khẽ cong môi, nhìn dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối vào anh trai mình của Thang Thất Viên, khóe mắt cong lên lộ ra ý cười.

Hắn cúi đầu mở giấy bọc kẹo, rồi cho cây kẹo mút vào miệng, hương vị có chút ngọt, nhưng không hề khó ăn.

Từ nhỏ, hắn đã được dạy rằng đã là hoàng tử thì phải có bộ dạng của một hoàng tử, từng lời nói, từng hành động đều phải giữ vững tác phong. Vì thế, từ khi còn nhỏ, hắn đã rất ít khi ăn những loại kẹo có que như thế này, cũng rất ít khi ăn những món ăn vặt mà trẻ con thường thích. Về sau khi hắn lớn lên, dù hắn giả vờ hay thực sự bước vào giai đoạn nổi loạn, hắn không còn bị ràng buộc bởi thân phận hoàng tử nữa, nhưng cũng chưa bao giờ ăn lại những món ăn vặt này.

Lúc này đây, khi đứng trên ban công hóng gió, ngậm kẹo trong miệng, Thịnh Sầm cảm nhận được một hương vị rất khác lạ.

Thịnh Sầm và Thang Thất Viên đứng trên ban công tầng hai, lặng lẽ thưởng thức cảnh đêm của hoàng cung, thỉnh thoảng hai người lại nói vài câu với nhau, so với thường ngày thì thật sự thoải mái hơn rất nhiều, không khí xung quanh phảng phất mùi thơm ngọt dịu dàng.

Không biết đã qua bao lâu, dường như buổi đấu giá đã kết thúc, đám đông bắt đầu đi ra dần dần, bọn họ đứng trên lầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy Hạ Hoàng hậu tự tay đẩy xe lăn cho Thịnh Tích, đi về phía Lan cung, dáng lưng của bà thật kiên cường, cử chỉ đầy khéo léo. Bà chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì con trai mình, ngược lại, bà luôn tự hào về anh.

Ngôn Phỉ đi theo bên cạnh họ, thật cẩn thận ôm bức tranh của Thịnh Tích trong tay, dáng vẻ dường như vô cùng trân quý nó.

Thang Thất Viên cúi đầu nhìn bọn họ, không nhịn được mà hỏi: "Ngôn Phỉ và anh cậu rất thân sao?"

"Ừm." Thịnh Sầm cắn kẹo tạo nên tiếng rắc giòn tan, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Thịnh Tích và Ngôn Phỉ, nói: "Trước đây, anh tôi và anh trai của Ngôn Phỉ từng có hôn ước. Gia đình Ngôn Phỉ sống ở nước ngoài nhiều năm, chỉ có Ngôn Phỉ là hồi nhỏ sống cùng ông nội ở trong nước, cho nên thường đến Lan cung chơi, từ nhỏ cậu ấy đã rất dính lấy anh tôi, đặc biệt thân thiết với anh ấy."

Thang Thất Viên ngạc nhiên: "Thế còn anh trai của cậu ta đâu?"

Cậu chưa từng nghe Thịnh Tích nhắc đến vị hôn phu này, Thịnh Tích là một Omega, nếu có hôn phu, đương nhiên sẽ có cảm giác không muốn xa cách với vị hôn phu chứ.

Thịnh Sầm cười lạnh một tiếng, tiếng nhai kẹo càng lớn hơn, mang theo chút tức giận, hắn nói: "Mặc dù anh trai cậu ta và anh tôi có hôn ước, nhưng sau khi biết anh tôi bị thương ở chân, anh ta luôn khinh thường anh trai tôi, cũng không bao giờ chịu về nước gặp anh tôi. Sau này, khi còn chưa tròn mười tám tuổi, anh trai cậu ta còn sinh con với một Beta ở nước ngoài, khi chuyện này bị lộ ra, gây xôn xao một thời gian, hai bên gia đình đều biết chuyện này, cho nên hôn ước đã bị hủy bỏ."

Thịnh Sầm ngừng một lúc, rồi cười nhạo một tiếng: "Đến cả khi hủy hôn, anh trai cậu ta cũng không chịu đích thân đến gặp anh tôi, mà để Ngôn Phỉ thay mặt cho anh ta hủy hôn."

Thang Thất Viên nhíu mày, lòng đầy phẫn nộ nói: "Người này thực sự quá đáng! Anh Thịnh Tích tốt như vậy, thế mà anh ta lại không biết trân trọng."

"Ừm." Thịnh Sầm khẽ cười, cúi đầu nhìn bóng dáng Ngôn Phỉ đang ôm bức tranh của Thịnh Tích đi xa, khẽ nói: "Nhưng em trai cậu ta thì còn được, cậu ấy vẫn luôn tôn trọng anh trai tôi, không có ý đồ xấu, mỗi lần về nước đều đến thăm anh ấy."

Thang Thất Viên gật đầu, cảm thấy lòng đã thoải mái hơn. Một người tốt như Thịnh Tích, may mắn là không cưới phải người như anh trai của Ngôn Phỉ, có thể nhìn thấu bản chất của anh ta sớm cũng tốt, có thể kịp thời dừng lại, còn hơn là như Hạ Hoàng hậu, kết hôn rồi mới nhìn rõ con người thật của người bên gối mình.

Thịnh Sầm ăn hết kẹo, vứt que kẹo đi, mỉm cười nói: "Quay về thôi."

Thang Thất Viên lại ở lại Lan cung thêm một đêm, lần này vẫn ngủ trong phòng của Thịnh Sầm, vì phòng khách đã bị Ngôn Phỉ chiếm mất, cậu ấy cũng ngủ lại Lan cung.

Sáng hôm sau, sau khi Thang Thất Viên dậy thì không tự ý rời phòng như lần trước, mà sau khi rửa mặt xong, im lặng ngồi bên mép giường chờ Thịnh Sầm tỉnh dậy. Dù sao thì tính khí lúc mới ngủ dậy của người bạn cùng bàn thật khó lường, cậu cũng không muốn chọc giận Thịnh Sầm.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua rèm, hắt lên gương mặt của Thịnh Sầm. Thang Thất Viên có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên làn da của Thịnh Sầm, không khỏi thầm ngưỡng mộ làn da hoàn hảo của hắn. Khi cậu bắt đầu thấy nhàm chán đến mức đếm từng sợi lông mi của Thịnh Sầm, thì hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở mắt ra như một "người đẹp ngủ trong rừng."

Tất nhiên, "người đẹp ngủ trong rừng" là một đánh giá mà Thang Thất Viên chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, nếu người bạn cùng bàn nóng nảy của cậu biết được, chắc chắn sẽ lại đen mặt.

Thịnh Sầm thấy Thang Thất Viên ngồi bên cạnh mình, hơi sững sờ, sau đó ngồi dậy từ sofa, đưa tay vuốt mái tóc rối bù. Vì vừa thức dậy nên vẻ mặt buổi sáng của hắn có chút khó coi, nhưng lần này hắn không nổi giận mà ngược lại còn có vẻ dịu dàng hơn thường ngày.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, sáng sớm mở mắt ra là thấy mọt sách con cũng là một cảnh tượng khá dễ chịu.

Thịnh Sầm ngồi một lúc để tỉnh táo hơn, sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Khi quay lại, biểu cảm trên gương mặt đã trở lại vẻ thoải mái như mọi khi.

Thang Thất Viên nhìn một loạt hành động của hắn, không nhịn được mà lắc đầu thở dài: "Chứng nổi giận lúc mới dậy đúng là một bệnh đấy, cậu có định chữa không?"

"À..." Thịnh Sầm liếc cậu, cười lạnh đe dọa: "Thang Thất Viên, có phải cậu thấy tâm trạng sáng nay của tôi đang quá tốt đúng không? Có cần bạn cùng bàn của cậu giúp cậu tỉnh táo hơn không?"

"Không, không cần đâu..." Thang Thất Viên sợ hãi co rụt cổ lại, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Bên ngoài trời nắng ấm áp, Ngôn Phỉ đã thức dậy, đang ở ngoài sân tập thể dục cùng Thịnh Tích. Từ xa, Thang Thất Viên đã nghe thấy giọng điệu làm nũng của Ngôn Phỉ với Thịnh Tích. Thang Thất Viên không khỏi mỉm cười, cậu chưa bao giờ thấy một Alpha nào mà lại thích làm nũng như vậy.

Hạ Hoàng hậu đang nấu bữa sáng ở trong bếp, mùi thơm ngọt ngào của sữa lan tỏa khắp nhà, hoà cùng với mùi hương của nắng, mùi hương dễ chịu khiến tâm trạng con người phấn chấn hơn.

Sau khi ăn sáng xong, Thịnh Sầm và Thang Thất Viên cùng nhau đi xe đến trường. Khi họ bước vào lớp học, liền thấy Trần Tử Chiến sau khi trải qua "đả kích" hôm qua, khuôn mặt không chỉ tái xanh mà mặt mũi cũng bầm dật, ngồi trên ghế yếu ớt như sắp ngã, trông còn mong manh hơn cả Lâm muội muội.

Sau khi hắn ta nhìn thấy Thang Thất Viên, lập tức đứng dậy, kích động chạy đến trước mặt cậu, cúi đầu liên tục xin lỗi, nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ thiếu điều quỳ lạy Thang Thất Viên trước mặt mọi người.

Nhìn hai mắt đen thui như gấu trúc của Trần Tử Chiến, Thang Thất Viên không nhịn được thắc mắc: "Hôm qua cậu bị ngã ở bể bơi à?"

"... " Trần Tử Chiến im lặng, đưa tay chạm nhẹ vào viền mắt, đau đến mức co rúm lại, gượng cười nói: "Ngày hôm qua khi anh cậu biết chuyện, sau giờ tan học đã đến chỉ dạy cho tôi một chút về "cách ứng xử với bạn cùng lớp". Sau khi nghe xong, tôi thật sự cảm thấy bổ ích và học hỏi được rất nhiều điều, Vì vậy, tôi quyết định thay đổi bản thân, làm người tốt, nghe theo lời cậu nói, không để cậu phải chịu tổn thương, từ nay về sau, cậu bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó!"

Thang Thất Viên nghe đến câu cuối cùng, mắt lập tức sáng lên. Cậu lấy từ chỗ ngồi ra danh sách đăng ký tham gia hội thao, nhìn Trần Tử Chiến đầy kỳ vọng: "Nếu đã như vậy, bạn học Trần ơi, tôi thấy cậu rất có năng khiếu thể thao, hay là cậu đăng ký chạy ba nghìn mét nhé?"

Đại hội thể thao của trường sắp diễn ra, hôm qua cậu bị giữ lại trong văn phòng lâu như vậy là vì cô giáo giao cho cậu nhiệm vụ phụ trách danh sách đăng ký tham gia hội thao, yêu cầu hôm nay phải nộp lên.

"Chuyện này..." Trần Tử Chiến nhìn danh sách đăng ký, không khỏi do dự. Ai cũng biết chạy ba nghìn mét ở đại hội thể thao là một nhiệm vụ cực khổ, rất ít người đăng ký tham gia hạng mục này, chạy ba nghìn mét không chỉ mệt mà còn mất nhiều thời gian. Sau khi chạy xong, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, không hề có cơ hội cho hắn tỏa sáng, còn không bằng đăng ký vào một môn thể thao nhẹ nhàng như nhảy xa, thoải mái hơn nhiều.

"... Hả?" Nhìn thấy hắn ta cứ lần lữa không trả lời, Thịnh Sầm ở bên cạnh lạnh lùng nhướng mày.

Trần Tử Chiến giật mình, lập tức đồng ý: "Được được được, ba nghìn mét thì ba nghìn mét, chỉ cần là do lớp trưởng mở lời, ngay cả là ba mươi nghìn mét thì tôi cũng chạy!"

Thang Thất Viên cực kỳ vui sướng điền tên của Trần Tử Chiến vào phiếu đăng ký, vỗ vai hắn ta, giọng điều đầy sự chân thành: "Tinh thần thể thao của bạn Trần thật sự rất đáng khen, mong cậu có thể tiếp tục duy trì, nhưng ba mươi nghìn mét là đã vượt quá giới hạn của cơ thể con người rồi, bạn học Trần, cậu vẫn nên lượng sức mình, chạy ba nghìn mét là được rồi."

Trần Tử Chiến gật đầu, mỉm cười lau mồ hôi lạnh trên trán, hiện tại hắn cảm thấy lớp trưởng mới là người đáng sợ nhất cái lớp này, còn đáng sợ hơn cả Nhị Hoàng tử, bây giờ khi hắn nhìn thấy Thang Thất Viên thì chỉ ước mình có thể đi đường vòng, sau này cũng không dám chọc tức cậu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.