Nhân giờ giải lao, Thang Thất Viên hỏi từng bạn trong lớp về các hạng mục thể thao họ muốn tham gia, sau đó cẩn thận điền từng cái tên một vào bảng đăng ký. Cuối cùng, bảng đăng ký chỉ còn lại hạng mục chạy 3000m, chỉ có duy nhất cái tên Trần Tử Chiến cô đơn đứng đó, trừ hắn ta ra thì không còn ai đồng ý tham gia hạng mục này nữa.
Theo quy định của trường học, mỗi lớp phải có ít nhất hai người tham gia thi chạy ba nghìn mét. Sau khi suy nghĩ, Thang Thất Viên quyết định điền tên mình vào, thể trạng của cậu tuy hơi yếu một chút nhưng có lẽ vẫn cố gắng hoàn thành được cả chặng đường.
Khi cậu cầm bút định ghi tên mình, Thịnh Sầm bất ngờ giật bút từ tay cậu, không chút do dự, tự tay ghi tên của hắn vào.
"Cậu muốn tham gia sao?" Thang Thất Viên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cậu nghe nói trước giờ Thịnh Sầm chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào của đại hội thể thao. Ngày hôm qua, cô Đặng còn đặc biệt dặn rằng nếu Thịnh Sầm không muốn tham gia thì cũng không cần miễn cưỡng. Dù sao cậu ta cũng là hoàng tử, những hoạt động thế này không nhất thiết phải ép buộc hắn.
"Ừ." Thịnh Sầm lười biếng đáp lại một tiếng, rồi gục đầu xuống bàn tiếp tục ngủ.
Thang Thất Viên cầm bảng đăng ký, nở nụ cười, đặt lên bàn Thịnh Sầm một cây kẹo mút như phần thưởng.
Trước khi đại hội thể thao diễn ra, trường sẽ tổ chức một kỳ thi, Thịnh Sầm như mong muốn của Thang Thất Viên, đạt đúng 10 điểm cho mỗi môn.
Thang Thất Viên nhìn điểm số trên bài thi của bạn cùng bàn, cậu vui mừng đến nỗi không khép miệng lại được. Cô Đặng còn xúc động đến rưng rưng nước mắt, cảm thấy quyết định cho Thang Thất Viên làm bạn cùng bàn của Thịnh Sầm là điều đúng đắn nhất mà cô từng làm.
Quả nhiên, có một tấm gương tốt bên cạnh sẽ khiến người ta tiến bộ lên nhiều.
Thịnh Sầm dựa vào ghế, ngáp một cái, nhìn vẻ mặt phấn khích của Thang Thất Viên và cô Đặng, không khỏi nghi ngờ việc hắn tiến bộ không chỉ là một bước nhỏ, mà là một bước nhảy vọt của nhân loại.
Thang Thất Viên cảm thấy việc này còn có cảm giác thành tựu hơn cả việc bản thân được điểm tuyệt đối, một lúc sau, cậu mới bình tĩnh lại, lấy bài thi ra bắt đầu giảng giải những câu sai cho Thịnh Sầm.
Thịnh Sầm nhìn khóe miệng đang cong lên không ngừng của Thang Thất Viên, rồi lại nhìn tờ giấy chi chít các bước giải trên tay cậu, im lặng một lúc rồi hỏi: "Lần tới cậu mong tôi thi được bao nhiêu điểm?"
Thang Thất Viên nghĩ ngợi rồi vui vẻ giơ hai ngón tay, nói ra một mục tiêu cực kỳ khó nhằn với bạn cùng bàn: "Mỗi môn 20 điểm!"
Mục tiêu sẽ thúc đẩy sự tiến bộ! Cậu tin rằng với sự nỗ lực không ngừng của hắn, bạn cùng bàn của cậu nhất định có thể đạt được 20 điểm cao ngất vào kỳ thi lần sau!
Thịnh Sầm bật cười, xoa đầu cậu: "Bổn điện hạ sẽ hào phóng một chút, lần sau sẽ cho cậu 30 điểm!"
"Ừm!" Thang Thất Viên nghe vậy, mắt sáng rỡ, gật đầu như gà mổ thóc, cười tươi đến lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp.
Dù quá trình cố gắng rất gian nan, nhưng bạn cùng bàn sẵn sàng nỗ lực, thái độ tích cực thế này đã là một bước tiến rất lớn so với trước kia rồi!
Kỳ thi kết thúc không lâu, đại hội thể thao cũng đến. Đây là đại hội thể thao cuối cùng của lớp họ tại trường, vì vậy ai cũng rất phấn khởi, mọi người như những đám trẻ học tiểu học, chuẩn bị đủ loại đồ ăn vặt, quyết tâm tận hưởng trọn vẹn những giây phút vui vẻ cuối cùng.
Bởi vì trong lớp mỗi người đều phải đăng ký tham gia một hạng mục, Thang Thất Viên là lớp trưởng lại càng phải tích cực tham gia, vậy nên cậu đăng ký thi chạy ngắn 100m. Dù thể lực của cậu không đủ cho các nội dung dài, nhưng sức của cậu trong chạy ngắn lại khá ổn, ít nhất là đủ sức hoàn thành đường chạy.
Môn thi đầu tiên chính là chạy ngắn. Thang Thất Viên là người đầu tiên của lớp lên thi đấu, cậu cố gắng hết sức, cuối cùng giành được vị trí thứ ba. Sau khi về đích, cậu mệt đến suýt ngã gục, may mà Thịnh Sầm đứng đợi ở vạch đích, dang tay đỡ lấy cậu.
Thang Thất Viên bổ nhào vào lồng ngực của Thịnh Sầm, nhìn vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cậu thở nhẹ để điều chỉnh lại hơi thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch như tờ giấy, chỉ có đôi môi vẫn còn đỏ hồng.
Thịnh Sầm cầm bình nước cẩn thận đút cậu uống hai ngụm, ánh mắt thì thoáng vẻ xót xa nhưng giọng nói lại đầy trêu chọc: "Mọt sách con, cậu quá yếu."
"Không được nói đàn ông yếu!" Thang Thất Viên uống vài ngụm nước, lấy lại chút sức lực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
"Ừ, cậu không yếu" Thịnh Sầm cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Có cần tôi cõng về không?"
"Đương nhiên là không rồi, mình còn phải đi nhận giải đây." Thang Thất Viên mỉm cười, đôi môi cong lên, giọt mồ hôi lấp lánh trên nốt ruồi ở khóe mắt phản chiếu ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu dựa vào thể lực của mình để giành được giải thưởng nên cực kỳ tự hào.
Thịnh Sầm cảm thấy nếu cậu có đuôi thì chắc hẳn giờ này nó đã vểnh cao lên rồi. Thịnh Sầm bất lực lắc đầu, đỡ cậu đi nhận giải.
Giải ba là một cây bút máy. Sau khi nhận giải, Thang Thất Viên vui vẻ nhận thưởng, cầm cây bút vui vẻ quay lại chỗ Thịnh Sầm.
"Vui đến vậy sao?"
Thang Thất Viên gật đầu, "Cực kỳ vui!"
Cậu cầm cây bút lấp lánh dưới ánh mặt trời, ngắm nghía kĩ càng một lúc, rồi đưa nó cho Thịnh Sầm: "Tặng cậu đó."
"Tặng cho tôi?" Thịnh Sầm ngẩn người.
Thang Thất Viên gật đầu, "Ừ, sau này cậu hãy dùng cây bút này để đạt được nhiều điểm cao hơn!"
Cậu nhét cây bút vào tay Thịnh Sầm:
"Đây là món quà đầu tiên mà bạn cùng bàn của cậu tặng cậu, nhất định phải giữ gìn cẩn thận nhé!"
Thịnh Sầm nhếch môi cười, cầm cây bút trong tay, hỏi đùa: "Thật sự tặng tôi sao? Không phải cậu rất thích nó sao?"
"Chính vì thích nên mới tặng cậu đó." Thang Thất Viên cho rằng tặng quà thì đương nhiên phải tặng món mình thích nhất, như vậy mới thể hiện được thành ý.
Trong ánh mắt Thịnh Sầm đầy ý cười, cúi đầu nhìn Thang Thất Viên một cái, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bề mặt bóng loáng của chiếc bút máy rồi bỏ nó vào túi áo.
Khi Thịnh Sầm vào sân tham gia cuộc thi chạy ba nghìn mét, Thang Thất Viên còn căng thẳng hơn cả Thịnh Sầm.
Cậu chạy đến hàng rào phía trước của lớp, ánh mắt chăm chú dõi theo Thịnh Sầm trên đường chạy, căng thẳng hét lớn: "Thịnh Sầm! Cố lên nhé!"
Thịnh Sầm vốn lười biếng đứng trên đường chạy, nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp đôi mắt lóng lánh của Thang Thất Viên, bèn mím môi, thay đổi tư thế, làm động tác chuẩn bị xuất phát. Ban đầu, hắn chỉ định đăng ký để giúp bạn cùng bàn hoàn thành nhiệm vụ, dự định chạy vài vòng cho có, nhưng nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc cổ vũ mình của bạn cùng bàn, hắn bỗng muốn chạy nghiêm túc một lần.
Thịnh Sầm khẽ nhếch môi, bạn cùng bàn đang nhìn mà, hắn không thể làm mất mặt cậu ấy được.
Tiếng còi vang lên, Thịnh Sầm lao đi như một mũi tên, những người khác cũng đồng loạt xuất phát.
Hoàng tử đích thân ra sân thi đấu, chẳng khác nào "cùng vui với dân", hiệu trưởng, thầy cô và các học sinh đều phấn khích, tranh nhau cổ vũ, các thí sinh khác cũng dốc hết sức chạy đua, nếu có thể thắng được hoàng tử, thì sẽ đủ để họ khoe khoang cả đời.
Chỉ có Thịnh Sầm là không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối duy trì tốc độ ổn định, luôn giữ vị trí trong top năm, so với các thí sinh khác, trông hắn thật nhàn nhã.
Trần Tử Chiến vì muốn thể hiện nên đã chạy rất nhanh ngay từ đầu, nhưng đến giữa chặng thì tốc độ giảm dần, rõ ràng là sức cùng lực kiệt, vừa chạy vừa thở hồng hộc như một con bò.
Ngược lại, Thịnh Sầm trong ba vòng cuối bất ngờ tăng tốc, vượt qua từng thí sinh một, cuối cùng là người đầu tiên lao qua vạch đích, giành vị trí đầu tiên, người về nhì bị hắn bỏ xa đến nửa vòng.
Khi thấy Thịnh Sầm bứt tốc, cả trường sôi sục. Thang Thất Viên phấn khích nhảy cẫng lên tại chỗ.
Sau khi Thịnh Sầm chạy xong, ngoài việc trên người đổ chút mồ hôi, Thịnh Sầm không hề có dáng vẻ mệt mỏi như những người khác, hắn vẫn đứng thẳng, hô hấp cũng đều đặn.
Loa phát thanh công bố danh sách người chiến thắng, mời ba học sinh đứng đầu lên nhận giải. Ban đầu Thịnh Sầm không định đi, nhưng khi sờ thấy chiếc bút máy trong túi, hắn vẫn quyết định quay người bước lên bục nhận giải.
Thịnh Sầm đang bước lên bục nhận giải rồi thì Trần Tử Chiến mới khó nhọc hoàn thành đường chạy ba nghìn mét. Hắn trông như sắp ngất, mồ hôi ướt đẫm cả người, cả người nhìn như vừa được vớt ra từ nước, được mấy bạn học gần đó dìu ra khỏi sân.
Thang Thất Viên đứng từ xa nhìn Thịnh Sầm trên bục nhận giải, mãi đến khi hắn nhận giải xong và bị hiệu trưởng nhiệt tình kéo lại chụp ảnh chung, cậu mới quay đầu đi, bước đến bên cạnh Trần Tử Chiến, hỏi: "Bạn học Trần, cậu không sao chứ?"
Trần Tử Chiến mặt mày trắng bệch, lắc đầu, mãi chưa thốt được lời nào.
"Mặt cậu sao trắng bệch thế?" Thang Thất Viên khẽ nhíu mày, Trần Tử Chiến trông như đang bệnh, ngay cả môi cũng không còn chút màu nào.
Trần Tử Chiến cuối cùng cũng thở đều lại, uống vài ngụm nước, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nói: "Tôi... tôi bị hạ đường huyết, sáng nay không ăn sáng."
Vì muốn cơ thể nhẹ nhàng hơn khi chạy, sáng nay hắn ta đã không ăn gì. Không ngờ không những không đạt được thành tích gì, mà còn mệt đến mức này, hiện giờ còn phải thừa nhận chuyện mình bị hạ đường huyết trước mặt mọi người, thực sự là mất mặt đàn ông, khiến hắn ta không nhịn được đỏ bừng mặt.
Hắn ta hoàn toàn từ bỏ việc giữ hình tượng, có Thang Thất Viên ở đây, hình tượng "đại ca" mà hắn ta khó khăn lắm mới xây dựng được coi như tiêu tan.
"Hạ đường huyết mà lại không ăn sáng à? Bạn học Trần, cậu không biết quý trọng sức khỏe của mình như vậy là rất sai." Thang Thất Viên nhìn hắn ta với vẻ không đồng tình, tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu cậu thấy không khỏe, nên nói với mình sớm, không cần cố tham gia thi đấu đâu."
"Biết rồi mà." Trần Tử Chiến nhìn đám bạn học xúm lại gần, bất lực mà cảm thấy mất hết mặt mũi.
Thang Thất Viên chắc chắn là sát tinh trong mệnh của hắn ta. Từ khi gặp Thang Thất Viên, hắn ta liên tục mất mặt, hắn không nhịn được thở dài trong lòng, may mà đã học đến lớp 12, sắp tốt nghiệp rồi, nếu không cứ thế này, sau này chắc hắn không dám gặp ai nữa.
Thang Thất Viên lấy từ túi ra một cây kẹo mút đưa cho hắn ta, "Cho cậu này."
Gần đây cậu quen để sẵn kẹo mút trong túi để giúp bạn cùng bàn sửa thói quen hút thuốc. Cậu từng nghe anh trai nói, lúc bị hạ đường huyết, ăn chút đồ ngọt sẽ có tác dụng.
Trần Tử Chiến gật đầu, đưa tay ra nhận.
Sau khi Thịnh Sầm nhận giải xong quay lại sân, ngẩng đầu liền thấy cây kẹo mút thuộc về mình đang được Thang Thất Viên đưa cho Trần Tử Chiến. Ngay lập tức sắc mặt hắn trầm xuống, như một con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, xông đến giật lấy cây kẹo mút từ tay Trần Tử Chiến.
Hắn một phát giật lấy cây kẹo que trong tay Trần Tử Chiến, trừng mắt nhìn Thang Thất Viên đầy khó chịu, nói: "Sao cậu lại đưa kẹo mút của tôi cho cậu ta?"
Thang Thất Viên ngẩn ra một chút, bất lực nhắc nhở: "Đó là kẹo mút của mình."
Thịnh Sầm đuối lý, nhưng trước giờ hắn cũng không bao giờ nói lý với bạn cùng bàn, nên ngang ngạnh: "Tôi nói của tôi thì là của tôi, cậu không được phép đưa cho người khác."
"Bạn học Trần bị hạ đường huyết, cần bổ sung đường." Thang Thất Viên giải thích.
Thịnh Sầm cúi đầu nhìn Trần Tử Chiến, nhẹ nhàng nghiến răng: "Cậu bị hạ đường huyết thật à?"
Trần Tử Chiến kẹp giữa hai người họ, run rẩy lắc đầu kinh hãi, thầm nghĩ chỉ là một cây kẹo mút thôi mà? Hắn không ăn nữa, được chưa?
Thịnh Sầm hài lòng thu ánh mắt lại, quay sang hai người bạn học thường thân thiết với Trần Tử Chiến, nhướn mày, lạnh giọng nói: "Đã biết cơ thể cậu ta thấy không ổn còn không mau đưa cậu ta đến phòng y tế?"
"À... đúng đúng..." Hai người vội vàng đỡ Trần Tử Chiến dậy, như chạy trốn nhanh chóng đưa hắn về phía phòng y tế.
"Nhớ chú ý nghỉ ngơi nha, bạn học Trần!" Thang Thất Viên vội vàng gọi với theo một câu.
Thịnh Sầm nhét cây kẹo mút vào túi, sau đó ném quyển sách bài tập đang cầm trong tay cho Thang Thất Viên, hờ hững nói: "Cho cậu."
"Sách bài tập? Là giải thưởng của chạy ba nghìn mét à?" Thang Thất Viên nhìn vào cuốn sách trên tay, mắt sáng rực lên, cuốn sách bài tập này chứa các dạng bài tập rất khó mua, cậu đã muốn mua từ lâu rồi.
"Ừ." Thịnh Sầm vuốt lại tóc, giọng đầy chán ghét: "Vất vả lắm mới có giải thưởng, vậy mà lại là sách bài tập, dù sao tôi cũng không dung đến, cho cậu đó."
Thang Thất Viên ôm quyển sách, cười híp mắt, "Chờ mình làm xong sẽ chọn những dạng bài hay nhất để dạy cho cậu."
"Ừ."
Thang Thất Viên thấy mồ hôi trên trán hắn, vội vàng đưa chai nước đã chuẩn bị sẵn cho hắn.
Thịnh Sầm mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm... Lần này trong nước là trà hoa cúc thanh nhiệt giải khát.
Hắn nhìn thoáng qua những chai nước ngọt trong tay các bạn học xung quanh, cổ họng khẽ động, sau đó ngửa đầu uống sạch một bình trà hoa cúc.
Hừm, vẫn là bạn cùng bàn của hắn biết chăm sóc sức khỏe.
-------------------------
Cảm ơn cả nhà đã chờ mình, chỉ muốn nói, đừng nản chí, việc gì cũng cần có thời gian =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]