🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đinh Âu đột nhiên đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Thịnh Tích, giọng nói gượng gạo: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không ở đây cản trở tầm nhìn của Đại điện hạ nữa."

Vẻ mặt Thịnh Tích thản nhiên, nghe hắn ta nói như vậy thì cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu ăn thêm một quả anh đào.

Đinh Âu cười lạnh, thời điểm đi ngang qua Thịnh Tích, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Liên cách đó không xa, vẻ mặt khẽ động, hắn ta trực tiếp nghiêng người sang một bên, giả vờ như bị sắp bị ngã xuống đất. Lúc hắn ta ngã xuống còn thuận tay nắm lấy chiếc xe lăn của Thịnh Tích, ròng rọc của xe lăn bị nghiêng, toàn thân Thịnh Tích bất giác lao về phía trước.

Những người xung quanh lập tức hét lên, vẻ mặt của Thang Thất Viên biến đổi, cậu cách Thịnh Tích quá xa, việc Thịnh Tích ngã lại rất đột ngột, khi cậu với tay kéo anh đã không còn kịp.

Khi Thịnh Tích sắp ngã xuống đất, một đôi tay cường tráng đột nhiên xuất hiện, bình tĩnh đỡ Thịnh Tích, cả người lẫn xe của Thịnh Tích lập tức bổ nhào vào trước ngực người kia.

Thang Thất Viên ngây người, sau khi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người kia thì càng ngây ngẩn hơn, người đó có khuôn mặt đáng yêu như một đứa trẻ con, trông người đó rất lanh lợi dễ thương, trắng trẻo và sạch sẽ, nhưng sao hắn lại có sức lực lớn đến vậy? Không chỉ đỡ được Thịnh Tích, còn có thể đỡ được cả Thịnh Tích và cả xe lăn? Đều càng khiến cho Thang Thất Viên ngạc nhiên đó là người kia là một Alpha?

Bình thường Alpha đều cao lớn trường tráng, người trắng trẻo đáng yêu như hắn thật sự rất ít.

Chàng trai giúp Thịnh Tích ổn định lại, rồi nhìn Thịnh Tích mỉm cười, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền, "Anh Tích, đã lâu không gặp."

Thịnh Tích ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên kia thì sửng sốt một lát, đôi mắt sáng ngời mở to, trong nháy mắt có chút ngơ ngác, dường như đang nhìn thanh niên, lại cũng giống như muốn nhìn thứ gì đó thông qua hắn.

Anh quên phản ứng, người thanh niên cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh với ánh mắt bao dung.

Thịnh Sầm nghe thấy thanh âm vội vàng chạy tới, nhìn thấy thanh niên thì giật mình: " Ngôn Phỉ? Sao em đã trở về rồi?"

"Anh Sầm!" Ngôn Phỉ lớn tiếng gọi, cười nói: "Sắp đến sinh nhật bà nội rồi, em về thăm bà thôi."

Thịnh Sầm nhếch môi, đưa tay xoa đầu cậu như một người anh trai, "Đã cao lên không ít."

Thịnh Tích định thần lại, mỉm cười với thanh niên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phỉ, đã lâu không gặp."

Nụ cười trên mặt Ngôn Phỉ càng lớn hơn, vươn tay ôm Thịnh Tích, trong giọng nói mang theo ngữ điệu nũng nịu: "Anh Tích, em rất nhớ anh!"

Động tác Thịnh Tích cứng đờ một lát, sau đó nhẹ nhàng chạm vào gáy Ngôn Phỉ, nở nụ cười bất đắc dĩ và bao dung nói: "Tại sao vẫn thích làm nũng giống hồi nhỏ thế."

Ngôn Phỉ buông Thịnh Tích ra, nháy mắt với anh, cười đến lộ cả nướu, nhìn qua thì trông hắn rất hồn nhiên và ngây thơ, nhưng Thang Thất Viên đứng bên cạnh lại cảm thấy đuôi mắt của hắn trông thật ranh mãnh, nhất là lúc nhìn Thịnh Tích, đôi mắt đặc biệt sáng.

Hoàng đế ở phía xa nhìn thấy sự hỗn loạn phía bên này, sắc mặt khó coi đi tới, nhìn thoáng qua Đinh Âu ngã dưới đất, cau mày khó chịu, ra lệnh: "Nâng cậu a dậy, đưa về nhà."

Đinh Âu đứng dậy, hắn ta vốn muốn khiến Thịnh Tích xấu hổ, nhưng không ngờ người xấu hổ lại là chính mình nên vô cùng khó chịu.

Hắn ta chỉnh lại quần áo, có chút xấu hổ nói: "Bệ hạ, thần không sao, thần không cố ý..."

Hoàng đế cũng không thèm nhìn hắn, mà chán ghét nói với Thịnh Liên bên cạnh: "Mau cho người đưa cậu ta về."

Từ trước đến nay Hoàng đế là người ưa thể diện nhất, Đinh Âu đã gây hỗn loạn trong cuộc đấu giá từ thiện của ông ta. Mặc dù Đinh Âu là cháu trai của phu nhân Trăn Vi nhưng hoàng đế cũng không giấu được sự tức giận, cũng không muốn nhìn mặt hắn ta.

Có thể tưởng tượng, nếu như vừa rồi Ngôn Phỉ không ôm Thịnh Tích, để chính người làm hoàng đế xấu hổ là Thịnh Tích thì bây giờ sắc mặt của ông ta có lẽ còn xấu hơn nữa.

Đinh Âu miễn cưỡng bị Thịnh Liên kéo đi, vẻ mặt của Thịnh Liên cũng khó coi không kém Đinh Âu, lần này Đinh Âu không thể chơi khăm Thịnh Tích, nhìn hắn rất không cam tâm.

"Bệ hạ!" Ngôn Phỉ đi tới trước mặt hoàng đế, giọng nói lanh lảnh vang lên, cười đến mặt mày đều cong lại, nhìn qua đã thấy dễ mến.

Hoàng đế nhìn thấy hắn, lửa giận trên mặt biến mất, ông ta mỉm cười, ôn hòa nói: "Tiểu Phỉ đã trở lại rồi sao."

Ngôn Phỉ gật đầu, đứng chào hỏi với Hoàng đế vài câu, trên mặt Hoàng đế luôn mang theo nụ cười, Thang Thất Viên có thể nhìn ra Hoàng đế rất thích hắn.

Thịnh Sầm bình tĩnh nhìn, hơi cúi đầu giải thích với Thang Thất Viên: "Tiểu Phỉ là cháu trai của ông Ngôn trong nội các, chắc cậu cũng biết ông Ngôn, ông Ông đức cao vọng trọng, năm đó ông cũng là người giúp một tay trong việc lên ngôi của cha tôi, vì thế đương nhiên là cha tôi rất yêu quý Ngôn Phỉ."

Thang Thất Viên gật đầu, cậu từng nghe ba nói, ông Ngôn là người ngay thẳng, mọi việc ông làm đều luôn đặt sự an toàn của đế quốc lên hàng đầu, lí do năm đó ông chọn ủng hộ vị hoàng đế hiện tại thực ra là vì những người anh em khác của Hoàng đế đều kém cỏi hơn hắn, đám người đó nếu không ăn chơi đàng điếm, thì cũng là người có thủ đoạn tàn nhẫn bạo ngược. Tất cả đều là những kẻ bỏ đi, vị hoàng đế hiện tại, ít nhất cũng vì mặt mũi, lấy đại cục làm trọng, cố gắng hành động như một hoàng đế.

Người chủ lễ bước tới trước mặt hoàng đế, cúi đầu cung kính nói nhỏ vài câu. Hoàng đế nghe xong liền mỉm cười, đưa tay chỉnh lại quần áo, lại chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh nói với mọi người: "Cuộc đấu giá sắp bắt đầu, mọi người qua đó đi."

Mọi người cùng nhau di chuyển đến phòng đấu giá. Hoàng đế đương nhiên thích những buổi gặp mặt đầy hào nhoáng cùng với những chiếc ống kính. Ông ta đích thân bước lên sân khấu và nói một cách say sưa về những cống hiến và sự trả giá của ông ta cho đế quốc. Mọi người đều im lặng lắng nghe, vẻ mặt mỗi người đều lộ ra niềm vui và ca tụng, nhưng khóe mắt và chân mày lại mang theo một vẻ hờ hững không nói thành lời. Những người ở đây đều đặt lợi ích lên hàng đầu, không ai thực sự quan tâm đến cái gọi là câu chuyện vẻ vang của ông ta.

Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, món đồ đầu tiên là một món đồ cổ do hoàng đế quyên góp. Những người muốn lấy lòng ông ta ngay lập tức bắt đầu tranh giành nó, họ đều tỏ ra rất quyết tâm để có được nó.

Khi hoàng đế nhìn thấy món đồ của mình đang được tranh giành nhiều như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, trong lòng thầm nhớ đến những người tích cực này.

Món đồ thứ hai là một chiếc bình tráng men ngọc do Hạ Hoàng Hậu quyên góp, cuối cùng đã được đại diện của Hạ gia đấu giá thành công, cuộc đấu giá này chỉ nhằm mục đích chúc mừng sinh nhật của Hoàng đế, góp tiếng tăm cho ông ta. Lúc này nhà họ Hạ cũng sẽ tỏ ra thành tâm, cũng xem như là làm việc thiện, hàm ý chứng tỏ mối quan hệ giữa nhà họ Hạ và Hoàng đế vẫn chưa rạn nứt.

Sau khi món thứ ba được tung ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn Thịnh Tích, bởi vì cái tên được viết trên món đồ quyên tặng này là Thịnh Tích, những năm trước chưa từng có chuyện này.

Người bán đấu giá trên sân khấu lớn tiếng, nhiệt tình giải thích: "Bức tranh này là do chính Đại hoàng tử vẽ, giá trị không nhỏ, có ý nghĩa rất lớn, bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá!"

Thang Thất Viên ngẩng đầu nhìn bức tranh trên màn hình lớn, bức tranh do Thịnh Tích quyên góp miêu tả hình ảnh mặt trời mọc, phong cảnh trong bức tranh giống với cảnh tượng cậu và Thịnh Tích đã nhìn thấy vào buổi sáng hôm đó. Mặt trời nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng vàng chiếu rọi, ánh sáng chói lóa nhưng dịu dàng, có chút vắng lặng nhưng lại tràn đầy sự ấm áp.

Cậu vô thức nở một nụ cười nhẹ nhõm, chung quanh dần truyền đến những tiếng cảm thán của mọi người. Hầu hết những người ở đây đều thường xuyên lui tới các triển lãm nghệ thuật và các cuộc đấu giá nghệ thuật khác nhau, đương nhiên họ có thể nhìn thấy tài năng hội họa của Thịnh Tích.

Mọi người đều bất ngờ trước tài năng của Thịnh Tích, càng ngạc nhiên hơn với thiên phú nghệ thuật của anh, hóa ra vị Đại hoàng tử này không phải là người vô dụng, ngược lại còn có tài năng khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Bức tranh của Thịnh Tích, sử dụng nhiều những gam màu tươi sáng, nét vẽ tinh tế, mềm mại, ai biết hội họa đều có thể thấy qua tranh của anh, anh không phải là con người u ám như trong lời đồn, ngược lại anh sống một cuộc sống đầy nắng, đối xử với thế giới này bằng ánh mắt dịu dàng.

Có người không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu như chân của Đại hoàng tử không bị thương thì bây giờ anh sẽ chói sáng đến thế nào? Khi mọi người nghĩ như vậy, trong vô thức, họ bắt đầu nhớ đến vụ tai nạn năm đó, liệu sự việc có thực sự đơn giản như họ biết không?

Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt thăm dò của mọi người, sắc mặt bất giác trở nên khó coi, ông ta nhìn Thịnh Tích với vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng hỏi: "Ai cho phép cậu tự mình quyên góp tranh?"

Ông ta lại ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, nheo mắt nhìn Thịnh Sầm với vẻ nguy hiểm: "Rõ ràng là tôi bảo cậu tùy tiện quyên góp bất cứ món đồ nào, từ khi nào danh nghĩa của cậu lại chuyển sang anh cậu?"

Thịnh Sầm nhìn ông ta cười lạnh, giọng nói lạnh thấu xương: "Đây là cuộc đấu giá từ thiện, việc anh trai muốn làm từ thiện cũng là điều dễ hiểu, dù sao cũng đều đang làm việc tốt, con hay anh trai con thì có gì khác nhau? Cha, tại sao cha lại không muốn?"

Khi Thịnh Sầm nói câu cuối, giọng điệu không khỏi mang theo chút mỉa mai.

Hoàng đế yêu cầu Thịnh Sầm quyên góp mấy món đồ là để chứng tỏ với mọi người rằng cha con bọn họ vẫn đồng tâm, gia đình hòa thuận, cũng là giữ thể diện cho ông ta, nhưng ông ta lại không cho Thịnh Tích có cơ hội để thể hiện ra tài năng của mình.

Hoàng đế đang kiềm chế cơn tức giận của mình, hôm nay cả Thịnh Tích và Thịnh Sầm đều nhiều lần không tuân theo mệnh lệnh của ông, cơn giận của ông đã lên đến đỉnh điểm, nhưng cuộc đấu giá đã bắt đầu, ông ta chỉ có thể tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt cố gắng lộ ra nụ cười khéo léo.

Có rất nhiều người đấu giá tranh của Thịnh Tích lần này, bọn họ không làm vậy để lấy lòng hay kiếm lợi mà chỉ đơn giản là để đánh giá cao bức tranh của Thịnh Tích, cũng tán thưởng sự ngoan cường của Thịnh Tích.

Hạ Hoàng Hậu đứng trong đám đông, thầm dằn khóe mắt, trong mắt bà ánh lên sự dịu dàng, bà tự hào về con của mình, cũng buồn vì con trai mình.

Nếu như con trai của bà không bị thương ở chân, hẳn là nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, bởi vì bà đã không bảo vệ được nó, cũng là vì con trai bà có một người cha vô lương tâm, ánh mắt bà lúc nhìn Hoàng đế không khỏi có chút oán giận. Bà có thể không hận cuộc đời của mình, nhưng nhất định bà sẽ không bao giờ cho phép người đàn ông độc ác này tiếp tục hủy hoại cuộc sống của hai đứa con trai mình.

Thịnh Sầm đưa tay vỗ vai Hạ Hoàng Hậu. Hạ Hoàng Hậu nhìn con trai mình, giấu nước mắt không để nó rơi, bà kiên cường đứng thẳng lưng, duy trì một nụ cười tự nhiên, không để nỗi chua xót trong lòng lan rộng thêm nữa. .

Cuộc đấu giá bức tranh này kéo dài rất lâu, cuối cùng kết thúc với việc Ngôn Phỉ nói ra một con số khiến người ta kinh ngạc.

Thịnh Tích nghe thấy Ngôn Phỉ ra giá, kinh ngạc mở to mắt, lúng túng nhìn Ngôn Phỉ. Giá đấu giá của bức tranh này đã sớm vượt quá dự đoán của anh, anh vội vàng nói: "Ngôn Phỉ, em không cần..."

"Anh Tích, em rất thích bức tranh này của anh." Ngôn Phỉ nhìn anh, cười đến mặt mày đều cong lại, giọng điệu chân thành, xem ra hắn rất thích bức tranh này.

Hoàng đế đứng một bên, khẽ mỉm cười, hào phóng nhã nhặn nói: "Tích Tích, đứa trẻ này rất thích tác phẩm của con, cũng bằng lòng làm việc thiện, con không cần phải nói nhiều nữa."

Giá Ngôn Phỉ vừa đấu không cao cũng không thấp, thấp hơn khoảng một trăm nhân dân tệ so với món đồ mà Hoàng đế vừa bán đấu giá, vừa đủ giữ thể diện cho Hoàng đế, đồng thời cũng thể hiện sự tôn trọng của hắn đối với Hoàng đế. Hoàng đế đương nhiên rất hài lòng, ngay cả sự bất mãn trước việc quyên góp tranh trái phép của Thịnh Tích cũng dần biến mất.

Thịnh Tích mím môi, không phản đối nữa, mặc kệ thế nào đi nữa, nếu đã có người yêu thích bức tranh của anh, thì anh cũng thấy vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.