Thang Thất Viên gật đầu, quyết định đi theo Thịnh Sầm đến buổi đấu giá từ thiện, nếu nơi đó đều là những loại người giả dối, có lẽ sẽ rất thú vị.
Cậu nhanh chóng uống hết cháo, đi tắm, mặc quần áo mà Thịnh Sầm đã chuẩn bị cho cậu, không hề lãng phí một chút thời gian nào.
Lúc mà cậu và Thịnh Sầm xuống tầng, thì cậu đã sửa soạn bản thân thật sạch sẽ, không còn chút dáng vẻ giống như bắp cải héo như khi bị sốt nữa.
Cậu mặc một bộ lễ phục màu đen, tôn lên hai chân thon dài, mái tóc đen và đôi mắt sáng. Cho dù vừa mới khỏi bệnh, khuôn mặt của cậu vẫn xinh đẹp hơn những người khác.
Hạ Hoàng hậu thấy cậu đi xuống, không khỏi mỉm cười, dịu dàng hỏi cậu: "Tiểu Thất, con đã hạ sốt chưa?"
"Dạ." Thang Thất Viên gật đầu, mỉm cười, "Con đã làm phiền cô rồi, để cho cô phải lo lắng."
Hạ Hoàng hậu vỗ nhẹ tay cậu nói: "Đứa nhóc này, con đừng khách sáo với cô như vậy."
Thang Thất Viên nở nụ cười, cúi đầu nhìn, có chút kinh ngạc nhìn Thịnh Tích đang mặc bộ lễ phục màu trắng ngồi trên xe lăn, "Anh, anh cũng đi sao?"
"Ừm." Thịnh Tích mỉm cười, nhìn Thang Thất Viên nói: "Hôm nay anh cũng muốn góp mặt vào cuộc vui."
"Anh, Anh..." Thịnh Sầm cau mày ngồi xổm trước mặt Thịnh Tích, vẻ mặt như muốn nói gì rồi lại thôi, cả khuôn mặt đều là dáng vẻ lo lắng.
"Không sao." Thịnh Tích biết hắn đang lo lắng cái gì, mỉm cười, nhỏ giọng thở dài: "Anh cũng nên đi ra ngoài thôi."
Trước kia hắn luôn trốn ở trong một góc thế giới này, cứ nghĩ rằng chỉ cần sống tích cực là được rồi, lại không biết rằng em trai và mẹ của mình vẫn luôn thay hắn gánh vác những lời bịa đặt, những câu chuyện vô căn cứ, hắn cũng không thể tiếp tục yếu đuối như vậy được nữa.
"Được." Thịnh Sầm thấy ánh mắt kiên định của anh, khẽ gật đầu, đứng lên đẩy anh ra ngoài.
Hạ hoàng hậu và Thang Thất Viên đi theo sau bọn họ, không hẹn mà cùng nở nụ cười, trong mắt là ánh nhìn dịu dàng.
Thời điểm bọn họ tới, khách mới gần như đã đến đông đủ.
Thang Thất Viên đứng trong đại sảnh lộng lẫy, nhìn đám đông đang uống rượu, không khỏi có chút choáng váng, trên mặt những người ở đây đều mang theo nụ cười, nhưng đúng thật giống như Thịnh Sầm nói, khoảnh khắc nâng ly trông thật giả tạo.
Bọn họ vừa đi vào, ánh mắt của mọi người liền bị họ thu hút, tất cả đều tập trung ánh mắt trên người bọn họ, sau khi cúi chào, bọn họ liền bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
Hoàng đế nhìn thấy bọn họ, khẽ cau mày đi tới, theo sau là Thịnh Liên, hắn ta cũng đang mặc âu phục, ánh mắt hắn ta khá giống với Hoàng đế, nhưng ngũ quan lại giống phu nhân Trăn Vi hơn.
Đương nhiên, phu nhân Trăn Vi không thể xuất hiện trong những dịp như này, cho dù Bệ hạ có sủng ái bà ta đi nữa, ông ta cũng không dám đối mặt với những lời đàm tiếu của người khác. Suy cho cùng, từ đầu đến cuối Bệ hạ vẫn là người ích kỷ, nếu như ông ta không ích kỷ, năm đó cũng sẽ không vì quyền lợi mà cưới Hạ Hoàng hậu, cũng không ra ngoài tán tỉnh đàn bà, sau khi cưới Hạ Hoàng hậu cũng không quan tâm hai đứa con trai của mình.
Thịnh Liên khác với mẹ của hắn, dù sao hắn cũng là con trai ruột của Hoàng đế, cho nên mọi người đều nhắm mắt làm ngơ hoặc nhắm một mắt, giả vờ như không biết thân phận của hắn.
Mấy năm nay Hoàng đế không ngừng chèn ép Hạ gia, người dám thấy bất bình cho hoàng hậu ngày càng ít, vì vậy số lần Hoàng đế dẫn Thịnh Liên xuất hiện trước mặt mọi người càng ngày càng nhiều hơn.
Vẻ mặt Hoàng đế bình tĩnh bước đến gần, mọi người đều chào ông theo quy củ.
Thịnh Liên đi theo sau Hoàng đế, một bước cũng không rời, hắn ta nở một nụ cười tà ác, thi lễ với Hạ Hoàng hậu, phong thái Hạ Hoàng Hậu bình tâm, hơi gật đầu, không để thái độ vượt khuôn phép của Thịnh Liên vào mắt.
Hoàng đế cúi đầu nhìn Thịnh Tích, chau mày, hỏi với giọng điệu khó nghe: "Sao con lại tới đây?"
Thịnh Tích ngẩng đầu mỉm cười, "Tới đây để chúc mừng sinh nhật ngài."
"Không cần, con cứ quay về nghỉ ngơi đi." Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, trong giọng nói ẩn chứa răn dạy và quở mắng.
"Con đã nghỉ ngơi đủ." Thịnh Tích mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giọng điệu mang theo sự cố chấp hỏi: "Con tới chúc mừng sinh nhật ngài, ngài không vui sao?"
Hoàng đế càng nhíu mày chặt hơn, ông ta cực kỳ không hài lòng với thái độ bất bình thường của Thịnh Tích, nhưng ở đây có rất nhiều người đang nhìn ông ta, đương nhiên ông ta không thể đối xử tệ bạc với Thịnh Tích trước mặt mọi người, vậy nên ông ta không trả lời mà quay mặt nhìn về phía Thang Thất Viên.
Ánh mắt ông ta u ám, như thể đã tìm được cách trút giận, lạnh lùng nhìn Hạ Hoàng hậu: "Nó là ai vậy? Tôi có cho mấy người tùy tiện dẫn người vào đây sao?"
Hạ Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì, Thang Thất Viên đã tiến lên, cung kính đúng mực, nói: "Kính chào Bệ hạ, tôi là Thang Thất Viên, là bạn học của điện hạ, hôm nay tôi tình cờ có mặt ở Lan cung, được biết nay là sinh nhật của ngài, liền thay mặt cha đến chúc mừng ngài."
"Cha của cậu là..." Hoàng đế có chút do dự nhìn cậu.
"Cha của tôi là Thang Bá Đặc."
"Ồ... Thì ra cậu là con trai của tướng quân Thang." Hoàng đế lập tức thay đổi thái độ, lộ ra nụ cười, quan sát Thang Thất Viên, khen ngợi cậu: "Cậu còn trẻ mà tuấn tú lịch sự, tướng quân Thang thật có phúc."
Vấn đề quyền hành trong quân sự vẫn là một mối nguy hiểm tiềm tàng số một trong lòng ông ta, đương nhiên ông ta không dám khinh thường Thang Bá Đặc, cho nên cũng rất coi trọng Thang Thất Viên.
Thang Thất Viên mỉm cười, cũng đáp lại lời ông ta, sau khi Hoàng đế biết thân phận của Thang Thất Viên, thái độ đối với Thang Thất Viên còn tốt hơn cả Thịnh Tích, trong lòng Thang Thất Viên không khỏi cảm thấy đáng thương thay cho Thịnh Tích.
Hoàng đế đứng đó khen ngợi Thang Thất Viên vào câu, sau đó mới mang theo Thịnh Liên rời đi.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Thịnh Sầm không khỏi cười lạnh một tiếng, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Hạ Hoàng hậu ngồi xổm xuống vỗ tay Thịnh Tích an ủi.
Thịnh Tích mỉm cười thản nhiên, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, con quen rồi."
Thịnh Sầm đặt ly rượu xuống, lấy một ly nước trái cây đưa cho Thang Thất Viên: "Anh của tôi vẫn chưa ăn cơm, cậu đi ăn gì đó với anh tôi đi."
Hắn và Hạ Hoàng hậu sắp đi xã giao, hắn không muốn để Thang Thất Viên và Thịnh Tích phải bận tâm đến việc này.
Thang Thất Viên không phản đối, gật đầu, đẩy Thịnh Tích đến sô pha, xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang lén nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm vào chân Thịnh Tích.
Khi nhìn thấy chiếc xe lăn, bọn họ liền đoán được danh tính của Thịnh Tích, đương nhiên tò mò về vị đại hoàng tử đã lâu không ra ngoài này.
Thang Thất Viên và Thịnh Tích đều giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt bọn họ, làm chuyện riêng của mình.
Thang Thất Viên dựa theo khẩu vị của Thịnh Tích, chọn rất nhiều đồ ăn đưa tới cho Thịnh Tích, chính cậu cũng vừa mới khỏi ốm nên không dám ăn bừa bãi, chỉ cầm nước trái cây mà Thịnh Sầm vừa đưa cho cậu, thỉnh thoảng cúi đầu uống một hai ngụm.
Thái độ và tính cách của cậu và Thịnh Tích rất giống nhau, nói chuyện với nhau rất thoải mái, cho nên ngồi đây không hề nhàm chán.
Một lúc sau, một thiếu niên Omega trẻ tuổi đi tới, ngồi đối diện bọn họ, ung dung cười với Thịnh Tích, nói: "Xin chào điện hạ."
Thịnh Tích gật đầu, chỉ cười không nói, cúi đầu ăn một quả anh đào, ngay từ đầu hắn đã không thích mấy việc giao lưu, huống chi thanh niên này thoạt nhìn là biết không có ý tốt.
Thanh niên gật đầu với Thang Thất Viên, nhìn Thịnh Tích, nở một nụ cười giả tạo, nói: "Đại điện hạ, tôi nghe nói chân của ngài..."
Vẻ mặt hắn như muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua chân của Thịnh Tích, khoa trương "A" một tiếng, lấy tay vỗ vào miệng mình: "Ý tôi là... Nghe nói do ngài di chuyển khó khăn nên rất ít khi tham gia các buổi tiệc, tôi lại đây là muốn nói với ngài, ngài không cần phải quá thận trọng, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, có gì không hiểu có thể hỏi tôi."
Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Tích nắm chặt cốc, mím môi không nói gì, người bàn tán sau lưng hắn rất nhiều, những người dám gây sự trước mặt hắn mà không chút kiêng dè nào lại rất ít.
Người này dám làm như vậy, một là vì Hạ gia đã thất thế, hai là vì phu nhân Trăn Vi ngày càng được sủng ái.
Thang Thất Viên ngước nhìn khuôn mặt của thanh niên kia, cau mày và suy nghĩ kỹ càng, mất một lúc cậu mới nhớ ra rằng hình như hắn ta là con của em gái phu nhân Trăn Vi.
Em gái của phu nhân Trăn Vi là một ngôi sao, thường xuyên xuất hiện trên TV, con trai của bà ta rất giống với bà ta, cũng đã xuất hiện trên TV vài lần, nếu Thang Thất Viên nhớ không lầm thì tên đó tên là Đinh Âu. Cha của Đinh Âu có lẽ là quan chức của Đế quốc nên hắn ta mới có thể tới tham gia buổi tiệc này, có điều một nhà bọn họ vẫn dựa phần lớn vào phu nhân Trăn Vi, cho nên Đinh Âu mới cố tình đến gây rối, muốn lấy lòng Thịnh Liên.
Thang Thất Viên ngẩng đầu lên, quả nhiên, Thịnh Liên đang đứng cách đó không xa, nhìn sang đây, vẻ mặt như đang xem kịch hay, đứng bên cạnh hắn ta còn có rất nhiều người gồm cả trai lẫn gái, biểu cảm trên khuôn mặt bọn họ cũng giống Thịnh Liên, cùng với sự đắc thế của phu nhân Trăn Vi, người muốn lấy lòng Thịnh Liên cũng càng ngày càng nhiều.
Thang Thất Viên đem chiếc bánh trước mặt đưa cho Thịnh Tích, ngây thơ chớp mắt: "Đây là nhà của Đại điện hạ, Đại điện hạ ăn ở trong nhà của mình thì sao lại phải thận trọng?"
Ở Đế quốc chỉ có một số ít người có thể coi cung điện là nhà của mình, những người này không bao gồm Thịnh Liên, đương nhiên cũng không bao gồm Đinh Âu trước mặt.
Đinh Âu nghe được lời này, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Dù Thịnh Tích có bị thương ở chân, thì vẫn là Đại hoàng tử danh chính ngôn thuận, thân phận thì không cần phải nói, cung điện tráng lệ này chính là nhà của hắn.
Vẻ mặt Đinh Âu nhăn nhó một chút, mới bình tĩnh lại. Đầu tiên hắn ta trừng mắt nhìn Thang Thất Viên, sau đó lại nhìn Thịnh Tích, mỉm cười nói: "Đại điện hạ ở trong nhà của chính mình thì đúng là không cần phải thận trọng, nhưng vì Đại điện hạ ở Lan cung đã lâu, không thường thấy Bệ hạ, cũng không thường xuyên đến cung điện này, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng trước mặt bệ hạ và mọi người, cũng không hiểu ít quy củ. "
Ý của hắn ta là Bệ hạ sủng ái phu nhân Trăn Vi, không thường xuyên đến nơi ở của Hoàng hậu, cũng là nói Thịnh Tích rất ít ra ngoài, cho nên hắn không hiểu quy củ.
Thang Thất Viên nghe được những lời như vậy thì lập tức nổi giận, phu nhân Trăn Vi quyến rũ Bệ hạ dù biết ông đã có vợ, vậy mà tên Đinh Âu này không hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cảm thấy tự hào, thực sự khiến người ta không thể chấp nhận.
Thang Thất Viên còn còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Tích vẫn luôn yên lặng ngẩng đầu nhìn Đinh Âu, đột nhiên bình tĩnh nói: "Quy củ? Quy củ là gì? Ở trước mặt cha ta, những gì ông ấy nói đương nhiên là quy củ."
Thịnh Tích hơi nhếch môi, chuyển chủ đề: "Ở trước mặt cậu, lời tôi nói cũng là quy củ." Hắn nhìn Đinh Âu, gằn từng chữ một: "Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu biến mất khỏi tầm mắt tôi."
Sắc mặt Đinh Âu trở nên khó coi và trắng bệch, nhìn Thịnh Tích tức giận đến không nói nên lời, "Anh..."
Nhưng hắn ta căn bản không thể phản bác lại, nói "Anh" rồi một lúc lâu sau cũng không thể nói gì thêm, Thịnh Tích là đại hoàng tử, mà trước mặt hắn, những gì Thịnh Tích nói đều là mệnh lệnh, mà với thân phận của hắn, chỉ có thể phục tùng.
Thang Thất Viên ngồi ở một bên, giả bộ ngẩng đầu uống một ngụm nước trái cây, không khỏi cong môi nở nụ cười.
Hiện tại cậu đã tin những câu như "con thỏ khi đã nổi nóng sẽ cắn người." Thịnh Tích không hổ là anh trai của Thịnh Sầm, tính khí của hắn giống hệt như Thịnh Sầm, chỉ riêng cảm giác áp bức trên cơ thể bọn họ có thể khiến những người không quen thuộc với họ cảm thấy không thở nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]