Cậu ấm Cẩm Phong Đông vừa thấy chiếc xe và vệ sĩ đứng cạnh mở cửa. Không nghĩ ngợi nhiều, thẳng tay ném em vào trong xe, đóng cửa lại. Ra lệnh vệ sĩ đang chuẩn bị leo lên xe, cầm vô lăng: “Chìa khóa”
Sự tức giận của cậu, không cần phải nói. Vừa nhìn Cẩm Hương Lộc đã cảm nhận được. Lượng sát khí đùng đùng như sét đánh ngang tai, đủ để em khóc thành tiếng.
Em biết lý do cậu thành ra như vậy. Rằng tại sao cậu có ước muốn trở thành người bình thường. Muốn em sống an yên trong túp lều cậu dựng nên. Mà không hề có một tí tác động, một tí hăm dọa từ người trong giới xã hội đen. Cậu không hề muốn dính dáng tới nơi này. Và giờ cậu lại sa đọa theo em.
Em biết rõ nguyên do cậu tức giận. Mọi thứ đều trở nên khó nói cho đến khi em nhận ra mình đã lơ là đi vài câu tra hỏi từ cậu.
“Chị còn lưu luyến nơi đó?”
Đương nhiên em không hề có ý luyến tiếc gì. Càng không muốn trả lời phật ý cậu. Đầu gật gật xác nhận không còn lưu luyến. Cậu ấm liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy em không có vẻ thật lòng. Chứa nét miễn cưỡng là nhiều. Cơn giận chưa kịp nguôi đã bùng lên hừng hực như núi lửa sắp phun trào đến nơi.
Thấy tốc độ tăng lên vùn vụt, cảm giác như cậu ấm có ý định muốn đưa em đi gặp ông nội tổ tiên ngay trong đêm nay. Miễn cưỡng mở lời hối lỗi.
Chiếc áo vest đang khóa trên người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836363/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.