Thay vì đi bộ với dạng vẻ tự cao của Cẩm Hương Lộc mọi khi. Thì bước đi ngập ngừng, sợ hãi này lại đang lê thê trên dãy hành lang dài tiến tới thư phòng làm việc của ông nội em.
Cẩm Phong Đông kiên nhẫn bước sau những bước chân lê thê chậm rì kia. Đến trước cửa phòng, chân một chân hai tiến tới mở cửa. Quay lại nhìn em vẫn còn lề mà lề mề. Cậu ấm yêu cầu: “Hay em vào trong với chị nhé?”
Ánh mắt quan tâm chứ nhiều sự dịu dàng trong đó. Ánh mắt lo sợ ban nãy lập tức biến mất, sau khi nhìn thấy sự ân cần của người kia.
Em làm mặt kiên quyết, cứng giọng khẳng định mình không sao. Không đợi cậu ấm trả lời, em đã đi vào thư phòng đóng cửa lại. Sắc thái ban nãy liền biến đổi như chong chóng tre, vẻ sợ hãi hiện ra mùng một. Vừa nghe thấy tiếng cạch cửa đóng lại.
Cẩm Hương Lộc đã hô to. Mắt nhắm nghiền lại, miệng phun ra những lời hối lỗi không mất thật lòng. Đọc như đọc thuộc cho chú hai em nghe, chú hai em dò: “Chú hai! Chuyện lần này là lỗi của con, tính hậu đậu bất cẩn của con đã gây nên chuyện lớn. Chú muốn giận con, muốn chửi con cứ thỏa mái tuôn ra hết.”
Nói xong những lời trăm trối, em mới bắt đầu có linh cảm xấu về bầu không khí bên trong thư phòng ông nội. Từ từ mở mắt ra, loát nhìn xung quanh. Căn phòng quen thuộc đập vào trong mắt.
Đã rất lâu rồi. Kể từ ngày ông nội mất, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836361/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.