Ở chỗ làm, tôi rất thân với chị trưởng phòng, rất hay ngồi tâm tình về mấy chuyện vớ vẩn trong cuộc sống.
Có lần chị ấy nhìn thấy ảnh của hắn liền tấm tắc khen: "Nhìn chồng em đẹp trai ghê, mặt mũi lại hiền lành, số cô đúng hên mà. Thế nó làm nghề gì?"
Tôi mới bảo là luật sư.
Chị trưởng phòng bày ra vẻ mặt không tin: "Chị quen mấy người làm luật sư, ai cũng nghiêm túc, mặt mày lúc nào cũng lạnh như tiền vậy."
Tôi mỉm cười đáp: "Chắc chồng em là ngoại lệ rồi."
Mỗi lần tôi nói hắn là luật sư, mọi người xung quanh chẳng ai tin cả, ngay cả tôi lần đầu gặp hắn cũng không tin hắn học luật.
Trong đầu tôi luôn nghĩ rằng luật sư là những người cãi nhau rất giỏi, hiểu biết rất rộng, khuôn mặt thì lạnh lùng, giống như mấy bộ phim hay chiếu trên tivi ấy. Nhưng khi biết hắn là luật sư tương lai thì mộng tưởng của tôi liền tan tành.
Ấn tượng ban đầu của tôi về hắn chính là đậm chất thư sinh, da hơi trắng, người lại cao cao gầy gầy, khuôn mặt ưa nhìn chính là tiểu mỹ nhân, à không phải là đại soái ca. Đã thế, giang hồ đồn thổi rằng có rất nhiều nam sinh thích hắn, nghe đâu hắn còn được nam sinh tặng hóa vào ngày 14/2. Vậy là đại soái ca thành tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết.
Mấy ngày sau, tôi nghe được tin, hắn và bạn nam đó tham gia cuộc thi biện luận, cuối cùng là hắn nói cho bạn nam đó câm nín, cuối cùng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ong-chong-ngoc/2574814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.