07.
Tôi chính là một đứa thích đọc truyện ngôn tình, truyện gì cũng đọc, thể loại nào cũng chơi. Chính vì đọc quá nhiều ngôn tình thành ra, suốt ngày tôi bị hắn nói là ảo tưởng. Nghe nhiều thành quen, mỗi lần như vậy tôi đều bịt tai lại, lè lưỡi chọc tức hắn.
Bình thường buổi tối, chúng tôi không có chuyện việc gì làm thì sẽ ngồi trên giường, mỗi người một cái điện thoại. Hắn thì ngồi chơi game, còn tôi thì lướt mạng, nhắn tin với bạn bè, chán chán lại chuyển sang đọc truyện.
Mỗi lần đọc truyện đến đoạn hay tôi như kiểu bị điên, tự nói tự cười một mình, bình luận tác phẩm, hắn thì ngược lại với tôi, hoàn toàn yên lặng chơi, đến cả nhạc trò chơi cũng tắt luôn.
Có lần tôi không nhịn được mà hỏi hắn: "Bình thường em chơi game đều cho âm thanh to nhất, sao anh lại tắt hết đi vậy?"
Mắt hắn vẫn dán vào điện thoại, tùy tiện đáp: "Em nói suốt cả buổi, nhiều lúc tự dưng hét toáng lên, nhà mình một người bị điên là được rồi! Nếu không người ngoài lại tưởng đây là trại tâm thần."
Tôi trợn mắt lên: "Vớ vẩn, em như lúc nào?"
Hắn chỉ ném cho tôi ánh mắt tự hiểu, ngón tay bận rộn di chuyển nhân vật trong game.
Hai má tôi nóng bừng bừng, ngẫm lại thì hình như đúng thật, nhưng mà căn hộ này cách âm mà, hét lớn hơn nữa hàng xóm cũng có nghe thấy đâu?
Vậy là tôi lại hỏi: "Nhà mình cách âm mà, anh lo cái gì chứ? Rốt cuộc anh tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ong-chong-ngoc/2574817/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.