Chương trước
Chương sau
Lúc đầu anh còn tưởng đêm nay không có cách nào ra ngoài, dựa theo tính nết của An Tuyết Ly, thời gian càng quan trọng như vậy thì sẽ càng giữ chặt anh ở trong nhà.
Anh càng ngày càng chịu đủ uy hiếp của An Tuyết Ly rồi, có đôi khi anh thật muốn từ bỏ, tùy bà giày vò, chỉ cần không có bà ở bên cạnh áp ché, làm sao cũng được, thế nhưng tất cả hậu quả, cũng làm anh không nắm chắc.
Anh biết, cái giá để tối nay anh có thể đi gặp Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử không chỉ như vậy, nhất định An Tuyết Ly còn có chuyện gì chờ anh nữa, nhưng mà cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, anh chỉ muốn đi gặp người mình tâm tâm niệm niệm thôi.
Lúc lái xe đến khu chung cư, đã là hơn chín giờ tối rồi.
Anh quên mang chìa khóa dự phòng, lúc đến cửa mới nhớ ra.
Bắt đắc dĩ đưa tay gõ cửa, tay run nhẹ hiện rõ kích động lúc này của anh, từ sau khi công ty nghỉ lễ, anh đã không có cơ hội gặp Ôn Ngôn, chỉ cần mỗi lần muốn ra ngoài, An Tuyết Ly đều sẽ đi theo anh, động một chút là uy hiếp, lần nào cũng làm anh căm hận mà không làm được gì.
Lần này nghe được tiếng gõ cửa, hi vọng trong lòng Ôn Ngôn lại nỗi lên, nhưng cô không đi mở cửa, sợ thất vọng lần nữa, cho nên để má Lưu mở cửa.
Thậm chí cô còn ép mình không nhìn về phía cổng, tận đến khi Tiểu Đoàn Tử ở trong lòng cô giãy dụa gọi một tiếng “bồ ơï”.
Cô quay đầu nhìn Mục Đình Sâm đang tới gần, chóp mũi có hơi cay cay: “Anh… ăn cơm chưa? Em và má Lưu có gói sủi cảo, em gói không đẹp… Hương vị hẳn là cũng không tệ lắm, anh đến muộn, chúng em đã ăn rồi. Muốn nếm thử không? Em đi luộc cho anh.”
Lời nói mở màn thông thường lại xen lẫn ngàn vạn cảm xúc bên trong.
Mục Đình Sâm gật gật đầu: “Được.”
Ôn Ngôn đặt Tiểu Đoàn Tử ở trên ghế sa lon, đứng dậy đi vào phòng bếp, cô ít nhiều cũng biết khẩu vị của Mục Đình Sâm, dựa theo thói quen bình thường của anh hay thêm gia vị, chỉ là canh, cũng đã thơm ngào ngạt.
Tiểu Đoàn Tử mở máy hát ra, hung hăng nói chuyện với Mục Đình Sâm, vốn dĩ ban đầu lượng từ ngữ cũng không phải là rất nhiều, nói rồi lại nói chuyển thành một chuỗi dài, căn bản là nghe không hiểu. Mỗi lần Mục Đình Sâm cũng làm bộ nghe hiểu, Tiểu Đoàn Tử lại càng thêm hứng thú.
Nấu xong sủi cảo, Ôn Ngôn gắp ra đưa đến bàn ăn: “Nấu xong rồi, tới ăn đi.”
Tiểu Đoàn Tử náo nhiệt tham gia, vừa ăn xong lại muốn ăn: “Mẹ ơi con cũng muốn ăn!”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ, gắp trong bát của Mục Đình Sâm ra mấy cái cho Tiểu Đoàn Tử, đột nhiên nghĩ đến hành động lúc ăn cơm của Tiểu Đoàn Tử để phần sủi cảo cho anh, cô cười kể cho anh nghe, anh lại trầm mặc.
Cô không hiểu nhìn nhìn anh: “Sao thế?”
Môi anh khẽ mắp máy: “Xin lỗi.”
Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy lòng thật chua xót: “Tại sao lại nói xin lỗi? Em sợ nhất là nghe hai chữ này, hai chữ này ngoại trừ xin lỗi, thì còn lại là bất năng vô lực. Hay là nói… An Tuyết Ly đã tại sắp xếp người phụ nữ khác ở chung với anh rồi? Anh không phải vì việc này mà nói xin lỗi với em chứ? Không sao, dù sao thì chúng ta đã ly hôn, anh có muốn tái hôn, em cũng không quản được.”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Nói mò cái gì đấy? Bà ấy có sắp xếp, anh cũng không thuận theo. Anh nói xin lỗi có ý là…
Không thẻ tới chỗ em sớm một chút, hơn nữa… Tối nay anh còn phải trở về.”
Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra: “Được, vậy tối nay anh về muộn một chút, đợi Tiểu Đoàn Tử ngủ rồi hãng đi, em sợ nó khóc náo lên.”
Bây giờ chuyện cô sợ nhất là như An Tuyết Ly nói, Mục Đình Sâm sẽ yêu người phụ nữ khác, có An Tuyết Ly ở bên cạnh mượn gió bẻ măng, kiên trì không ngừng thuyết phục, cũng không thể nói chính xác được.
Có lẽ là biết Mục Đình Sâm sẽ rời đi, bình thường Tiểu Đoàn Tử 10 giờ đã ngủ, hôm nay cường ngạnh đến 11 giờ hơn còn không chịu đi ngủ, rõ ràng là đang ngáp, còn nhất định phải quấn lầy ôm Mục Đình Sâm.
Má Lưu không muốn quấy rầy lúc Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm ở chung, đã sớm ngủ rồi, Ôn Ngôn ở cạnh Mục Đình Sâm xem tiết mục trên TV, tâm tư của hai người đương nhiên không đặt ở trên TV, rõ ràng có thật nhiều lời nói muốn nói, từ đầu đến cuối, lại không thể mở miệng.
Gần mười hai giờ, điện thoại di động của Mục Đình Sâm vang lên, không cần nhìn cũng biết, thời gian này còn gọi điện thoại cho anh chỉ có An Tuyết Ly.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lúc này thật giống như tiếng ma chú đòi mạng người khác.
Ôn Ngôn mở miệng nói: ‘Không sao, anh đi đi, chắc chắn là bà ta đang thúc giục anh, em không muốn năm mới còn bị bà ta mắng chửi đến gà bay chó chạy đâu.”
Tiểu Đoàn Tử đang mơ mạng lập tức tỉnh táo, cầm lấy vạt áo Mục Đình Sâm khẩn trương hỏi: “bố sắp phải đi sao?”
Mục Đình Sâm miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy nha, bố phải đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, ngủ sớm một chút.”
Miệng nhỏ của Tiểu Đoàn Tử xẹp xuống, muốn khóc lên: *Con không muốn bố đi đâu, có phải bố không cần mẹ con con nữa không? Tại sao lâu như vậy không đến thăm mẹ con con?”
Ôn Ngôn chút nữa thì không nhịn được mà rơi nước mắt, bình thường nhìn Tiểu Đoàn Tử vô tâm vô phế, thật ra trong lòng đều hiểu rõ. Tiểu Đoàn Tử giống như lạc đà đang kéo lấy cọng rơm cuối cùng, Mục Đình Sâm đập điện thoại đang kêu không ngừng xuống sàn: “Con mẹ nó, anh không quan tâm cái gì nữa, hôm nay anh sẽ không đi!”
Ôn Ngôn giật nảy mình, vội vàng nhặt điện thoại lên, còn may là chỉ vỡ màn hình một chút, còn miễn cưỡng sử dụng được: “Anh làm gì thế? Em biết trong lòng anh không dễ chịu, em cũng vậy, thế nhưng nếu thật sự anh không quay về, An Tuyết Ly sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh bình tĩnh một chút, anh về trước đi, ngày mai em mang Tiểu Đoàn Tử và má Lưu về Mục trạch đi thăm chú Lâm, thế này không phải lại có thể gặp mặt rồi sao? Gần sang năm mới, lý do này của em cũng hợp tình hợp lý, chắc là bà ấy cũng không làm đến mức khiến em khó xử, mà xem như: mà ấy làm em khó xử em cũng không sợ, tùy theo bà ấy j Mục Đình Sâm ôm Ôn Ngôn vào trong lòng: “Anh sắp không chịu được nữa rồi, anh không muốn nhẫn nhịn nữa, anh thật sự không muốn quan tâm cái gì nữa…”
Ôn Ngôn vỗ nhẹ lưng anh: “Không sao đâu… Anh nhất định phải nhẫn nại, chỉ là tạm thời, đừng như vậy. Anh có thể chịu đựng bà ta đến bây giờ, không phải cũng là bởi vì áy náy sao? Anh là tín niệm giúp bà ta sóng đến bây giờ, ban đầu bà ta cũng không sai, mẹ nuôi của anh vì anh mà thành người có tội, coi như anh đang chuộc tội giúp mẹ nuôi, đợi anh trả xong Ồi, thì coi như không ai nợ ai nữa rồi.”
Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều là đang chuộc tội.
Ôn Ngôn bế Tiểu Đoàn Tử đứng cạnh, nhìn Mục Đình Sâm lái xe xa biến mắt trong màn đêm. Tiểu Đoàn Tử đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy bố tức giận với con sao? Là bởi vì con đã nói những gì không nên nói sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không phải, sao bó lại tức giận với con chứ? Bồ tức giận với bà dì, Ngoan, ngủ sớm một chút, ngày mai mẹ mang con đi thăm ông Lâm.”
Đêm, giống như phá lệ trở nên dài dằng dặc.
Mục Đình Sâm đi trên đường mở cửa sổ xe, gió lạnh nhanh trong làm tiêu hao thuốc lá trong tay anh, trong đầu anh nhớ lại vẻ đáng thương của Tiểu Đoàn Tử, tâm tình càng nặng nề. Con người sống, sao lại phải mệt mỏi như vậy? Tại sao lại mệt mỏi như vậy.
Trở lại Mục trạch, An Tuyết Ly vì đợi anh, còn chưa đi nghỉ.
Anh không thèm để ý, tự mình lên tầng, vừa bước đến đầu bậc thang, An Tuyết Ly liền nghiêm nghị hỏi: “Vì sao không nhận điện thoại của mẹ? Là Ôn Ngôn không cho con nhận sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.