Chương trước
Chương sau
Lâm quản gia bất đắc dĩ thở dài: “Bà nghĩ sao thì nghĩ, là tôi nhìn phu nhân lớn lên, từ nhỏ đến lớn đều ở dưới ánh mắt của thiếu gia, trắng đen trái phải, bà nói làm sao mà tính? Quá cố chấp, sẽ chỉ hại mình, Mục trach này trước khi bà trở về tất cả đều tốt, hiện tại, ảm đạm mù mịt, sớm muộn sẽ bị bà phá sạch, khi đó, bà mới hài lòng sao?”
An Tuyết Ly cười khổ nói: “Không phải chỉ là một Ôn Ngôn đi thôi sao? Một người phụ nữ mà thôi, sau này Đình Sâm cũng sẽ yêu người khác. Không có ai vĩnh viễn yêu ai cả.”
Bố Mục Đình Sâm di tình biệt luyến, lại có con riêng với người khác, chồng của bà, đã từng vì bà gần như cuồng nhiệt, cuối cùng, còn không phải lại ra ngoài ăn chơi đàng điếm như vậy sao? Bị bà bức cũng tốt, bản tính như thế cũng được, bà chưa bao giờ thấy đoạn tình cảm nào đến chết cũng không đổi làm sao có thể tin tưởng chứ?”
Dưới cái nhìn của bà, Mục Đình Sâm còn trẻ, hiện tại tách khỏi Ôn Ngôn, yêu người khác chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Mặc dù An Tuyết Ly thành công chèn ép bắt Ôn Ngôn đi, chỉ có bà và Mục Đình Sâm ở chung một mái nhà, nhưng Mục Đình Sâm hoàn toàn là không nhìn bà, bà cứ việc làm việc giống như mẹ hiền của mình ngày chuẩn bị ba bữa cơn, đến cơm trưa cũng tự mình đưa đến công ty cho Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm cũng không có chút cảm kích nào, cuối cùng cũng không nói với bà nửa chữ, càng không ăn cơm bà làm.
Trước ngày nghỉ cuối năm, công ty bận rộn vô cùng, người khác đều phải tăng ca, chỉ có Ôn Ngôn có đặc quyền, mặc kệ công ty bận bịu thế nào, Mục Đình Sâm đều cưỡng chế để cô tan làm đúng giờ, trở về với Tiểu Đoàn Tử.
Mỗi ngày Ôn Ngôn đến đến đi đi trong ánh mắt ghen tị của người khác, không khỏi có chút cảm giác tội lỗi.
Cuối cùng cũng nghỉ lễ rồi, Ôn Ngôn bỏ công sức trang trí lại căn nhà, còn đặt mua không ít đồ tết, coi như hiện tại chỉ có cô và Tiểu Đoàn Tử còn có má Lưu, năm mới, vẫn là nên đón, từ sau tám tuổi cô không được ăn một cái tết đúng chất, không thể đề Tiểu Đoàn Tử cũng gặp tình cảnh như vậy.
Đêm giao thừa, Ôn Ngôn và má Lưu cùng làm sủi cảo, Tiểu Đoàn Tử vừa xem tiết mục trên TV vừa khoa chân múa tay, giống như Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm có ly hôn, cũng không có ảnh hưởng gì với nó, cuối cùng vẫn là tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Mặc dù đang bận việc trên tay, lực chú ý của Ôn Ngôn vẫn đặt trên điện thoại di động, nay là đêm giao thừa, Mục Đình Sâm sẽ gọi điện thoại đến chứ?
Thế nhưng đợi đến khi thả sủi cảo vào nồi, anh cũng không điện thoại hay tin nhắn gì đến, đây là bị An Tuyết Ly nhìn chằm chằm không tách ra được, đến gọi điện thoại cũng không thể sao?
Má Lưu biết trong lòng Ôn Ngôn đang suy nghĩ gì, cho nên không dám nhắc tới Mục Đình Sâm, loại thời điểm này, nên cả nhà đoàn tụ mới phải.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, Ôn Ngôn theo phản xạ nhanh chóng đi mở cửa, đứng ở ngoài cửa, không phải Mục Đình Sâm, mà là một nhân viên giao hàng, đưa tới một gói lớn, giống như là một lại còn tươi mới. Nhận xong gói lớn, cô đứng ở cổng hướng ra phía ngoài nhìn quanh trong chốc lát, lại thất vọng đóng cửa lại: “Má Lưu, má mở ra xem bên trong là gì đi…”
Má Lưu cầm dao nhỏ mở gói lớn ta, bên trong là hải sản tươi mới: “Chắc là thiếu gia để cho người ta đưa tới, không phải con thích ăn hải sản sao? Mặc dù cậu ấy không thể tới nhưng vẫn nhớ đến mẹ con hai người.”
Trong lòng Ôn Ngôn dễ chịu một chút, nhưng mà vẫn hi vọng Mục Đình Sâm có thể tới một chuyến, dù chỉ là ăn một bữa cơm…
Nghe má Lưu nhắc đến Mục Đình Sâm, Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu hỏi: “Bồ tới rồi sao? Trên TV bảo hôm nay là đêm giao thừa, nên là một nhà đoàn viên, ý là cả nhà ở cạnh nhau sao? Vậy tại sao bố không đến?”
Ôn Ngôn gượng cười cười, ôm Tiểu Đoàn Tử đến trước bàn ăn: “Bố quá bận rộn, hôm nay chắc là không tới được, chúng ta ăn sủi cảo đi, sủi cảo tự tay mẹ gói đó.”
Tiểu Đoàn Tử chia một nửa sủi cảo trong bát mình sang cái đĩa sạch bên cạnh: “Con để phần cho bó, bố còn chưa được ăn sủi cảo mẹ gói nữa.”
Muốn nói Tiểu Đoàn Tử là áo khoác da đi, cậu lại tại nhớ Mục Đình Sâm, nói cậu là nhỏ áo bông đi, cậu lại tại đâm chỗ đau Ôn Ngôn.
Má Lưu bị hành động của Tiểu Đoàn Tử chọc cười: “Ha ha, Tiểu Đoàn Tử nhà chúng ta thật biết quan tâm người khác, đừng nhìn bề ngoài bố cháu lạnh lùng như thé, đối với mẹ cháu lại rất tốt, sau này cháu cũng sẽ là một người biết quan tâm người khác.”
Một bên khác, Mục trạch.
Mục Đình Sâm và An Tuyết Ly ngồi trước bàn ăn, hai người đôi n, lại không nói gì.
Nếu không phải bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, không ai nghĩ đây lại là đêm giao thừa, bởi vì trên dưới Mục trạch đều rất quạnh quẽ, liền một chút không khí vui vẻ cũng không có.
Món ngon trên bàn đối với Mục Đình Sâm mà nói như đang nhai sáp vậy, người ở Mục trạch, tim đã sớm bay đến nơi nào rồi.
An Tuyết Ly biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, bình thường vậy thì thôi, hôm nay tốt xấu gì cũng là giao thừa, bà biết, hơn nửa là không giữ được anh. Bà cầm khăn lau khóe miệng, thản nhiên nói: “Đừng xụ mặt như thế nữa, ăn xong cơm nước đàng hoàng với mẹ rồi con muốn đi nơi nào, mẹ không quản nữa. Nhưng mà chỉ hạn trong hôm nay, thời gian đặc thù, mẹ sẽ xem như không biết, nhưng đêm nay phải về nhà ngủ, không cho phép qua đêm ở bên ngoài.”
Bà cho là bà ngẫu nhiên “khoan dung” thì Mục Đình Sâm sẽ cảm kích và mừng rõ, nhưng kết quả hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của mà, sắc Mục Đình Sâm không đổi nói: “Thu lại bộ dáng đó của dì đi, không phải bây giờ tôi đang thành thật cơm nước đàng hoàng với dì sao? Dì còn muốn tôi phải tươi cười nữa sao? Thật có lỗi, tôi cười không nổi, không có ai bị uy hiếp lại còn cười cảm kích. Dì cũng là đang nắm chuôi của tôi mới có thể trắng trợn không kiêng nể gì như vậy, chờ tôi nghĩ thông suốt, không quan tâm nữa, dì còn có thể như bây giờ?”
An Tuyết Ly rất nắm chắc: “Ở chuyện thân thế của con, con sẽ không nghĩ thông được đâu, mẹ biết con hận mẹ, cho nên sao con có thể để cả thế giới này biết mẹ là mẹ của con chứ? Cho dù chị gái mẹ có làm ra chuyện quá đáng như vậy với mẹ, ở trong lòng con, bà ấy vẫn quan trọng như cũ, dù sao bà ấy cũng vì bảo vệ thân phận đại thiếu gia Mục gia và gia sản Mục thị, không tiếc sinh mệnh trước khi bị bệnh tật cướp đi, mang theo người Mục gia, cùng bỏ mạng ở vụ tai nạn máy bay, con cảm thấy, bà ấy chết vì con đúng không? Cho nên con áy náy, thế thì nào sao cho phép mẹ hủy danh dự của bà ấy?”
Mục Đình Sâm nắm chặt đũa trong tay, vẻ mặt ngưng trọng: “Bà còn muốn ăn cơm ngon thì ngậm miệng lại.”
An Tuyết Ly biết điểm đáo vi chỉ(*): “Được, mẹ ngậm miệng, vậy coi như mẹ chưa nói gì đi. Nếu con đã không nhận tình của mẹ, vậy thì trao đổi đi đêm nay cho con đi gặp Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử đổi lại hôm thì ngày kia con đi gặp một người với mẹ.”
(*) Nói động chạm nhẹ vào rìa chủ đề, không bàn sâu nhưng cũng đủ để đối phương biết ý định.
Phản ứng đầu tiên của Mục Đình Sâm là cho rằng bà không nói ra chuyện gì tốt: ‘Gặp ai?”
Bà không nói chính xác ra: “Gặp rồi con sẽ biết thôi.”
Đến khi An Tuyết Ly cơm nước xong xuôi đặt đũa xuống, Mục Đình Sâm không kịp đợi mà cầm áo khoác lên lái xe ra ngoài, đi đến chỗ Ôn Ngôn bên kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.