Chương trước
Chương sau
Cảm xúc trong lòng anh trong nháy mắt bị nhắc lên: “Dì đã náo loạn đủ chưa? Đêm giao thừa tôi cũng chỉ có thể đi gặp con trai có máy tiếng, dì còn không hài lòng sao? Tôi nói cho dì biết, ngày mai Ôn Ngôn sẽ mang Tiểu Đoàn Tử về thăm chú Lâm, nếu dì dám làm cô ấy khó xử, tôi liền dám trở mặt với dì, không tin thì dì cứ thử xem!”
An Tuyết Ly châm chọc: “Thật là buồn cười, năm mới mang theo con trai về chỉ để thăm quản gia nhà Mục gia?
Chỉ sợ là vì lý do khác đi? Rắp tâm không tốt!”
Mục Đình Sâm siết chặt hai tay thành quyền: “Không thì sao? Chẳng lẽ trở về thăm dì à? Dì xứng sao?
Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, dì đừng cản tôi.”
Nhìn Mục Đình Sâm lên lầu, An Tuyết Ly tức giận đến nỗi hung hăng nắm lấy gói tựa ở sô pha mà trút giận, bà cầm điện thoại di động lên muốn đánh cho Ôn Ngôn nhụt chí, phút cuối cùng lại bình tĩnh xuống, vì trận tức giận này mà làm mắt lòng Mục Đình Sâm sẽ vỡ kế hoạch, cục tức này, bà nhịn.
Hôm sau, lúc Mục Đình Sâm rời giường xuống lầu, thoáng nhìn thấy An Tuyết Ly bận rộn ở phòng khách, trên bàn đều bày ra bánh kẹo và hoa quả trẻ con thích ăn.
Thấy anh đi xuống, An Tuyết Ly cười ôn hòa: “Không phải là Tiểu Đoàn Tử sắp tới sao? Mẹ đã chuẩn bị những thứ cháu thích, hôm nay cũng bảo nhà bếp chuẩn bị món ăn cháu thích rồi.”
Mục Đình Sâm đã sớm quen với cách “trở mặt” của bà, sắc mặt không đổi nói: “Tôi đi đón họ.”
An Tuyết Ly thả tầm mắt xuống: “Ừ, đi đi.”
Lái xe khu chung cư Ôn Ngôn ở, Mục Đình Sâm gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, rồi im lặng chờ đợi ở dưới lầu.
Qua hẹn tằm năm phút, Ôn Ngôn và má Lưu mang theo Tiểu Đoàn Tử ra, lên xe, Ôn Ngôn nghỉ ngờ hỏi: “Sao bà ta lại cho phép anh tới? Em còn tưởng rằng anh không thể ra ngoài, em còn đang định bắt xe qua đó.”
Mục Đình Sâm thuận miệng nói: “Em cũng không phải không biết, bà ấy lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lúc này dễ nói chuyện, chút nữa thì không chắc.”
Điểm ấy Ôn Ngôn tràn đầy cảm xúc, mấp máy môi, không trả lời.
Đến Mục trạch, trước khi Ôn Ngôn vào cửa đã dặn dò Tiểu Đoàn Tử: “Tiểu Đoàn Tử, chút nữa con gặp bà dì phải lễ phép chào hỏi, không thể phát cáu, đây là lễ phép, mẹ không ép con thích bà ấy, nhưng cũng không được là một đứa trẻ không lễ phép.”
Sở dĩ còn gọi là bà dì, là vì Mục Đình Sâm cũng chưa thừa nhận An Tuyết Ly là mẹ đẻ của anh, mặc dù quan hệ lộn xôn, tốt xấu gì thì ở nơi này, một tiếng “bà nội” cũng không thể gọi ra được.
Tiểu Đoàn Tử ngoan ngoãn đồng ý, vừa vào cửa, An Tuyết Ly liền một tay cầm gậy đỡ một tay bưng đồ ăn vặt đi lên trước, lướt qua Ôn Ngôn, trực tiếp nói với Tiểu Đoàn Tử: “Nào, đến chơi cùng bà nội, bà nội cho con đồ ăn ngon.”
Tiểu Đoàn Tử im lặng, quên phép tắc Ôn Ngôn đã dạy, ở trong lòng Ôn Ngôn im lặng, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Bà dì không phải bà nội, cháu ghét bà dì.”
Ôn Ngôn vốn không muốn An Tuyết Ly tới gần Tiểu Đoàn Tử, cho nên vô ý thức né tránh một chút, An Tuyết Ly trông thấy cử động của cô, lại thêm Tiểu Đoàn Tử, lập tức thay đổi sắc mặt: “Ôn Ngôn, cô dạy con thật tốt, dạy con gọi một người không có quan hệ gì là bà, dạy nó ghét bà nội ruột của mình! Có phải là về sau cô cũng dạy Tiểu Đoàn Tử không nhận người bố như Đình Sâm không?
Đưa con cho cô nuôi là một sai lầm!”
Ôn Ngôn lười giải thích: “Chúng tôi trở về thăm chú Lâm.”
An Tuyết Ly nhìn về phía Mục Đình Sâm: “Đình Sâm, con cũng thấy, sang năm mới, cô ta mang con về chỉ để thăm quản gia Mục gia, thật sự là trò cười, cô ta dạy con mình thế nào, con nhìn thấy rõ chưa? Thế này rồi còn đứng về phía nó?”
Mục Đình Sâm đưa tay nắm cả vai Ôn Ngôn, hướng vào phòng khách đến: “Cô ấy dạy Tiểu Đoàn Tử thế nào tôi tự biết, về phần trở về thăm chú Lâm, không phải hôm qua tôi cũng đã nói cho dì biết rồi sao? Dì còn chưa biết? Chú Lâm đi đâu rồi?”
An Tuyết Ly đưa đĩa đồ ăn vặt đầy áp đặt lại bàn: “Không biết, sáng sớm đã ra ngoài, lúc nào trở về mẹ cũng không biết.”
Sáng sớm đã ra ngoài? Ôn Ngôn nhíu mày, cô cảm thấy.
năm mới hẳn là chú Lâm sẽ không bận rộn như vậy, có thể là An Tuyết Ly cố ý để chú Lâm đi. Cô cũng không muốn vạch trần: “Tôi gọi điện cho chú Lâm, bảo chú ấy trở.
Về An Tuyết Ly không vui nhìn Ôn Ngôn: “Làm sao? Ông ta là quản gia Mục gia, đi làm chuyện nên làm, chẳng lẽ có gì không đúng sao? Đến thời gian tự nhiên sẽ trở về, cô cảm thấy tôi có thể bắt ông ta đi nào gì? Người phụ nữ này, sao tâm tư lại nặng như vậy chứ?”
Ôn Ngôn mím môi không nói, nhịn rồi lại nhịn, cô muốn giữ mặt mũi cho Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm có chút đau đầu: “Được rồi, nói chuyện không hợp thì đừng miễn cưỡng ở cùng một chỗ, nếu dì đã nhìn chúng tôi không vừa mắt, vậy thì đi lên lầu đi, một mình tương đối yên tĩnh.”
An Tuyết Ly lập tức chấm dứt chiên tranh, sợ Mục Đình Sâm thật sự trở mặt, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút: *Cũng không phải mẹ muốn nói nhưng điều này vào ngày tết, nếu không phải Ôn Ngôn dạy Tiểu Đoàn Tử ghét mẹ, còn không cho mẹ đụng vào Tiểu Đoàn Tử, mẹ cũng sẽ không tức giận. Đình Sâm, ít nhiều thì con cũng nên phân biệt rõ thật giả trắng đen đi? Ôn Ngôn không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện? Nó sớm không ai giáo dưỡng, con không phải vậy. Không phải mẹ nói này, người giống Ôn Ngôn thế này, đừng nói là ở Mục gia, xem như đến nhà khác cũng nhận lấy kết quả không vui như vậy thôi.”
An Tuyết Ly tự nhận là mình dùng thân phận của trưởng bối nói lời nói này không có gì quá đáng, thật tình không biết điểm này đâm trúng vảy ngược của Mục Đình Sâm, sắc mặt Mục Đình Sâm trầm xuống: “Cô ấy không hiểu chuyện, là tôi chiều ra, giáo dưỡng của cô ấy, cũng là tôi giáo, quan trọng nhất chính là cả đời này của cô ấy ngoại trừ tôi thì không thể gả cho người khác. Tiểu Đoàn Tử là con của cô ấy, cô ấy không muốn người nào động vào thì không cho người đấy động vào thôi, nếu dì đã chán ghét cô ấy như thế, làm sao có thể thích con trai cô ấy chứ?
Không cho dì tới gần Tiểu Đoàn Tử không phải hợp tình hợp lý sao? Hoặc là dì ngậm miệng lại, hoặc là tự đi lên lầu, tự dì chọn đi.”
Không khí đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng lại, Ôn Ngôn vụng trộm kéo góc áo của Mục Đình Sâm, ra hiệu anh đừng như vậy, dù sao bất kể như thế nào, cuối cùng An Tuyết Ly đều tính trên người cô, cô không cầu An Tuyết Ly có thể thay đổi án tượng với mình, chỉ cầu là đừng có chuyện gì xảy ra nữa, hôm nay cô chỉ muốn đơn thuần trở về thăm chú Lâm một chút, đương nhiên, cũng là thăm Mục Đình Sâm.
Sau một lát yên tĩnh, ánh mắt An Tuyết Ly mang theo cáu giận nhìn Ôn Ngôn một chút, coi như chưa xảy ra chuyện gì, đứng lên đi tới một bên: “Mẹ gọi điện thoại cho Lâm quản gia, bảo ông ta nhanh chóng trở về.”
Ôn Ngôn thở phào một cái, ánh mắt vừa nãy của An Tuyết Ly làm cô có chút không thỏa mái, giống như là bị ác lang để mắt tới vậy, hiện tại toàn thân cô cũng không được tự nhiên.
Cô có thể hiểu được vì sao An Tuyết Ly càng ngày càng không kiêng nể gì cô, bởi vì cô và Mục Đình Sâm đã ly hôn, hiện tại An Tuyết Ly mới là nữ chủ nhân Mục gia, cô chỉ là người ngoài mà thôi.
Mới Mục Đình Sâm ở trước mặt mọi người che chở cô, ít nhiều cũng cho cô một chút an ủi, nếu không phải có từ giấy xác nhận ly hôn, cô còn thật sự không cỏ cảm giác đã ly hôn, giữa tình cảm của cô và anh, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi gì, dù là đêm trước ly hôn hung hăng cãi nhau, chí ít, cô biết tâm ý của anh, cũng không còn trách lúc trước anh giúp An Tuyết Ly giáu cô về chuyện của vị tai nạn máy bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.