Chương trước
Chương sau
Lúc này Mục Đình Sâm mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, Tiểu Đoàn Tử đang đứng ở phía sau anh cầm lấy vạt áo anh, trong miệng mơ hồ không rõ gọi bố bố. Vẻ mặt lãnh khốc góc cạnh ngay lập tức được hòa tan, ôn nhu hiện lên đuôi lông mày, một tay ôm lấy Tiểu Đoàn Tử: “Gọi bố làm gì? Sắp đến giờ cơm rồi, có phải là đói bụng không?”
Tiểu Đoàn Tử đột nhiên ôm cổ của anh, chụp một cái xuống mặt anh, mặc dù để lại một chút nước bọt sáng lấp lánh, nhưng vẫn làm anh có chút kinh ngạc: “Tên nhóc này, bình thường thì ít thân cận với bố, hôm nay là uống phải sữa hết hạn sao?
Khác thường như vậy?”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Không phải, nó vừa rồi bú sữa mẹ miệng còn chưa lau sạch sẽ, khó chịu nên cọ mặt anh, phía sau vạt áo anh cũng có.”
Sắc mặt Mục Đình Sâm có chút không dễ nhìn lắm: “Bố nói sao con lại như thé… bỏ đi, là con ruột, bố nhịn con một lần.”
Ăn cơm xong, Mục Đình Sâm mang Tiêu Đoàn Tử đi ra bên ngoài đình viện chơi đùa, vì để cho Tiểu Đoàn Tử tiện giải trí, anh cho người chế tạo “công viên nhi đồng”, cầu trượt trơn bóng, ghế đu cái gì cũng có, dù sao trước đó trong đình viện cũng trống không, bây giờ cũng coi như tận dụng đến.”
Ôn Ngôn đem giá nói với Đường Xán, cô nghĩ là Đường Xán sẽ không đem tâm huyết của mình bán đổ bán tháo, không ngờ tới, một chút do dự Đường Xán cũng không có, trực tiếp đồng ý bán. Cô nghĩ đến có lẽ là Đường Xán quá thiếu tiền, lúc này Mục Đình Sâm dùng giá thấp thu mua bản thiết kế của người ta, có chút nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng Mục Đình Sâm có tính toán của mình, bán hay không là Đường Xán tự quyết định, cái này cũng miễn cưỡng tính là hợp tình hợp lý.
Mục Đình Sâm sảng khoái, đem tiền cho Ôn Ngôn, để cô chuyển giao, không qua quá trình công ty, không phải phải đợi đến ngày mai.
Thời điểm Ôn Ngôn đem tiền chuyển cho Đường Xán, Đường xán dựa theo trước đó nói, trả về cho cô ba phần hoa hồng, cô không muốn, gửi tin nhắn nói: “Chính anh nhận đi, giá cả vốn không cao, tôi cũng không thiếu tiền.”
Đường Xán không đáp lại, Ôn Ngôn cũng không để ý.
Ngày hôm sau đến công ty, cô trợn tròn mắt, Đường Xán đem ba phần tiền kia cho Từ Dương Dương, để Từ Dương Dương giao cho cô. Đường Xán người này rất chính trực, nói cái gì chính là cái đó.
Biết được Ôn Ngôn giúp Đường Xán, vẻ mặt Từ Dương Dương đầy cảm kích: “Chị Ôn Ngôn, cám ơn chị đã giúp anh ấy, nếu không phải nhờ chị, bản thiết kế ấy căn bản bán không được, anh ấy đồng ý đưa chị lợi nhuận, chị nhận đi, cũng coi như để anh ấy an tâm.”
Ôn Ngôn thở dài: “Được thôi, vậy chị nhận nó, khó đến nỗi anh ta còn phải nhờ em giao cho chị, chị mà không nhận, anh ta còn phải dùng biện pháp khác cho chị. Em biết tại sao anh ta lại thiếu tiền không? Anh ta không có nói với chị.”
Từ Dương Dương lắc đầu: “Em cũng không biết, những chuyện này… khẳng định anh ấy cũng sẽ không nói với em, anh ấy người này kỳ thật rất hiếu thắng, có lẽ trong lòng đàn ông đều rất có tự trọng đi. Chị Ôn Ngôn, buỏi tối em muốn mời chị ăn bữa cơm, có thể không?”
Ôn Ngôn nghĩ đến buổỏi tối không có việc gì, đồng ý: “Được thôi, lần trước nói chị mời em, vậy hôm nay để chị mời đi.”
Từ Dương Dương vội vàng nói: “Không không không, lần này em mời chị, chủ yếu là cám ơn chị giúp anh ấy. Anh ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng thấy rõ quá nhiều người, chị không có giao tình gì với anh ấy, nhưng vẫn giúp đỡ anh ấy.”
Trong lúc nhất thời Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì cho phải, bữa cơm này như thế nào cũng không vòng đến Từ Dương Dương mời cô ăn đi? Đường Xán bên kia còn không có tỏ thái độ, sợ là bên này Từ Dương Dương thật lòng công cốc đi.
Đến thời điểm buổi tối tan làm, Ôn Ngôn gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm, bảo anh không cần tới đón, cô ăn cơm ở bên ngoài.
Cùng Từ Dương Dương đến một nhà hàng gần đó, Từ Dương Dương nhận điện thoại, đột nhiên thay đổi tâm thái sáng láng: “Chị Ôn Ngôn, mẹ em không náo loạn với em nữa, nói em đều đã lớn như vậy rồi, hoàn toàn không nên để mọi chuyện đều trông coi em, trói buộc em, bà ấy vậy mà nhận sai với em, nói về sau sẽ thay đổi phương thức, đây chính là lần đầu tiên từ trước đến nay, cuối cùng em cũng có thể chuyển về nhà ở rồi.”
Ôn Ngôn thuận miệng nói: “Chuyện tốt nha, cuối cùng mẹ em cũng không cảm thấy em là đứa trẻ nữa rồi.”
Từ Dương Dương cười như một đứa nhỏ vui vẻ, ngay tiếp theo trong con ngươi đều sáng lắp lánh: “Chị Ôn Ngôn, muốn ăn cái gì tùy chị gọi, vừa được phát lương, đừng khách khí.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Ôn Ngôn vẫn chỉ chọn hai món ăn, hai người bọn họ cũng ăn cũng không được bao nhiêu.
Trong khi nói chuyện phiếm, Ôn Ngôn thuận miệng hỏi: “Lần trước chuyện em và Đường Xán kia, lúc anh ta liên hệ với em có tỏ thái độ gì không?”
Từ Dương Dương lắc đầu: “Lúc anh ấy bảo em chuyển tiền cho chị mới liên hệ em, từ đầu tới đuôi đều không có nói đến sự kiện kia, đây cũng là… lần đầu tiên sau đêm đó anh ấy liên hệ cho em. Không sao, anh ấy cũng không có ép buộc em. Coi như bây giò anh ấy té ngã, nhưng vẫn là người ưu tú như vậy, chắc là em không xứng với anh ấy đi, làm bạn bè bình thường cũng rất tốt. Em đang cố gắng trở thành một người ưu tú giống như anh ấy, nếu đột nhiên có một ngày bên cạnh anh ấy có người con gái khác, em liền từ bỏ, cách xa anh ấy ra.”
Ôn Ngôn thở dài: “Cô gái ngốc, ở phương diện tình yêu, không có ai không xứng với ai, chỉ có có thích hay không. Hai người yêu thích lẫn nhau thì như thế nào cũng sẽ về chung một chỗ, người không yêu, có chấp nhất cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.”
Vẻ mặt Từ Dương Dương sùng bái: “Oa, chị Ôn Ngôn, lời của chị nói thật sâu xa, trước kia chị từng yêu đương nhiều lần sao? Ý của em là, ở phương diện tình cảm chị có kiến thức thật sâu sắc.”
Nói đến đây cái, Ôn Ngôn có chút xấu hổ: “Không có, một cái đường đường chính chính cũng không có, chị và Mục Đình Sâm cũng là trực tiếp kết hôn, không có trình tự yêu đương.
3 Trước kia từng thích một người, lại bị anh ây đánh cho uyên ương tan vỡ.”
Đầu óc Từ Dương Dương có chút quá tải: “A… Kia… Vậy giữa chị mà Mục tiên sinh có tình cảm không? Thế này sẽ hạnh phúc sao?”
Ôn Ngôn suy tư một lát, nói: “Có tình cảm, có vẻ như còn rất sâu sắc, vài chục năm tình cảm, có tính là không kiên cố sao?
Bây giò chị cũng không biết có tính là hạnh phúc hay không, cảm giác cũng không tệ, chí ít anh ấy đối xử với chị cũng không tệ.”
Cơm nước xong xuôi, tự mình về nhà.
Ôn Ngôn trở về Mục trạch mới phát hiện Mục Đình Sâm không ở nhà, may là không để anh đón, sợ là lúc này anh còn đang bận rộn ở công ty nữa.
Cô còn chưa kịp lấy hơi, Tiểu Đoàn Tử liền dắt lấy cô chỉ vào cầu trượt bên ngoài đình viện, miệng y y ba ba. Cô có chút bắt đắc dĩ, Mục Đình Sâm ngược lại là rất biết tiếp nhận yêu thích của Tiểu Đoàn Tử, đặt mua nhiều đồ chơi như vậy, hình như Tiểu Đoàn Tử thích nhất chính là cầu trượt trơn bóng, mỗi ngày đều phải trượt mấy lần mới bỏ qua.
Lúc cô đang ôm Tiểu Đoàn Tử chơi cầu trượt, trong cái miệng nhỏ của Tiểu Đoàn Tử lại lắm bẩm bố bố, cô có chút ghen ty nói: “Nha, mẹ ruột không nhớ, chỉ nhớ bố mua cầu trượt trơn bóng cho con sao? Bố con đang bận, không có rảnh quản con đâu.”
Đột nhiên nghe thấy được âm thanh truyền đến từ cổng lớn, Tiểu Đoàn Tử đến cầu trượt trơn bóng cũng không chơi nữa, lảo đảo nghiêng ngả chạy tới: “Bồ bó… Bồ bố!”
Mục Đình Sâm từ trên xe bước xuống, ngồi xỗm người, giang hai cánh tay, Tiểu Đoàn Tử chạy nhào vào ngực anh, cả mặt tràn đầy mừng rỡ.
Nhìn một màn ấm áp này, khóe miệng Ôn Ngôn không tự chủ được mà hơn gương lên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.