Trần Nặc dừng xe xong đi lên trước, tán dương từ đáy lòng: “Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, trưởng thành khẳng định cũng là vạn người mê.”
Ôn Ngôn trêu chọc nói: “Thích trẻ con sao? Tự mình sinh một đứa đi, chuyện tốt của anh lúc nào đến? Chuyển ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, chút tiến triển cũng không có?”
Một đại lão gia như Trần Nặc quả thực là nghẹn đỏ mặt: “Phu nhân, đừng chê cười tôi, tôi còn sớm mà, hôn nhân đại sự không gấp được, từ từ đến đi, có tin tức tốt khẳng định sẽ nói cho cô đầu tiên. Tôi về trước, sáng mai lại tới.”
Sau khi cùng Tiểu Đoàn Tử dụi dụi một hồi, Mục Đình Sâm nói: “Anh đi tắm trước, em chơi với con một lát, lúc đầu không có ý định tăng ca, em gọi điện thoại nói không cần đón anh, anh mới ở công ty làm thêm một chút.”
Ôn Ngôn tiếp lấy Tiểu Đoàn Tử trầm trầm nói: “Coi như anh bận hơn em, Tiểu Đoàn Tử vẫn tương đối thích anh, rõ ràng em trông nhiều hơn anh, chẳng lẽ đây là cùng giới hút nhau?”
Mục Đình Sâm đắc ý dương dương lông mày: “Chắc là vậy, đáng tiếc em mãi mãi cũng không thể thay đổi sự thật này. Chờ chút nữa em lên lầu, anh nói cho em chút chuyện.”
Không biết vì cái gì, chỉ cần anh nói chuyện muốn nói với cô, nội tâm cô liền gấp gáp, chắc là nhiều khi cũng không phải chuyện gì tốt đi.
Đoán chừng thời gian anh tắm xon, cô mới ôm Tiểu Đoàn Tử lên lâu. Mục Đình Sâm vừa vặn từ phòng tăm ra, lọn tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817403/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.