*Ding” một tiếng, thang máy đã tới lầu một.
Ôn Ngôn đi đầu cất bước ra ngoài, Trần Mộng Dao chạy chậm đến đuổi theo, lặng lẽ dựng lên ngón tay cái: “Tiểu Ngôn, trâu bò nha, bá khí.”
Trở lại trên xe, trên mặt Ôn Ngôn nổi lên một tia rã rời: “Hôm nay vẽ thực vậy lại thất bại. Dao Dao, chừng nào cậu quay lại công ty làm việc?”
Trần Mộng Dao thắt dây an toàn lên: “Ngày mai đi, dù sao cũng không có con bên cạnh, mình nhàn rỗi cũng nhàm chán, tận lực để cho cuộc sống mình trôi qua sung mãn một chút, tránh khỏi cả người đều lười. Bây giờ cậu đi đâu? Muốn cùng dạo phố không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Mình có chút mệt mỏi, hôm nay quên đi thôi, hôm nào rảnh lại hẹn cậu, cậu đưa mình đến công ty đi, có chút việc phải xử lý.”
Thấy cảm xúc của cô không tốt, trong lòng Trần Mộng Dao có chút không chắc: “Tuy là cậu sa thải Tự Như Linh, như chuyện này cứ như vậy qua sao? Hay là… tối về cậu còn nói chuyện với Mục Đình Sâm? Kính Thiếu Khanh biểu hiện nhìn không giống như đang nói dối? Hẳn là không có liên quan đến anh ấy.
Tự Như Linh này là người công ty Mục Đình Sâm, mình cảm thấy cậu sa thải rất tốt, không thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Cậu cũng đã nói, Mục Đình Sâm đối với người bình thường rất lạnh lùng, có thể cùng Tự Như Linh ngồi cùng một chỗ uống rượu, hẳn là rất rất khác thường.”
Ôn Ngôn dừng một chút, nói: “Đúng, rất khác thường, khác thường còn không chỉ chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/817401/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.