Năm đó, Tần Tiểu Mạn 15 tuổi, Cố Lãng 20 tuổi. TrướcLễ Giáng Sinh 1 ngày.
…
Nhìn một mảng tối thuitrong nhà, Tần Tiểu Mạn lại lần nữa sờ sờ lần lần khắp người, thậm chí là bêntrong bít tất cũng lục soát. Nhưng chung quy lại vẫn là không tìm thấy chìakhóa nhà cô đâu cả.
Chưa từ bỏ ý định, cô gõcửa: “Có ai ở nhà không vậy? Cha, mẹ!”
Không có tiếng đáp lại.
Nhớ tới sáng nay, Tần mẹmở cửa phòng đứng bên giường cô kêu cô dậy: “Tiểu Mạn, chìa khóa nhà mẹ để trênmặt bàn, buổi trưa hâm lại thức ăn mẹ để hết trong nồi mà ăn cơm. Thế nhé,mẹ muộn mất rồi.” Tiểu Mạn vẫn đang ngủ, mông lung tùy ý đáp một tiếng. Trướckhi ra khỏi nhà, Tần cha lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Đừng quên cầm chìa khóađấy nhé, cha mẹ hôm nay không về nhà đâu. Nếu không con sẽ phải đứng ở ngoàiđông lạnh một đêm đó.”
Tần Tiểu Mạn có chút bựcmình kéo chăn che đầu, oán giận cha nói dông dài. Cô bây giờ đã là học sinh caotrung rồi, mỗi việc nhỏ đó thôi mà cũng có thể không nhớ được sao?
Nhưng hiện thực tàn khốc.Tần Tiểu Mạn nỗ lực nghĩ lại, hình như buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, cáichìa khóa nhà kia vẫn nằm lặng lẽ ở góc trái trên bàn, thế nào mà cô lại khôngcầm đi theo? Chiếc chìa khóa cứ thế hiện lên càng thêm rõ ràng trong đầu, TiểuMạn nhỏ giọng lầm bầm: “Chìa khóa, tới đây.”
(⊙o⊙)… Bàn tay trống trơn.
A! Tần Tiểu Mạn xoa đầuvò tóc như phát cuồng. Công ty cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920161/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.