Chương trước
Chương sau
Năm đó, Tần Tiểu Mạn 15 tuổi, Cố Lãng 20 tuổi. TrướcLễ Giáng Sinh 1 ngày.



Nhìn một mảng tối thuitrong nhà, Tần Tiểu Mạn lại lần nữa sờ sờ lần lần khắp người, thậm chí là bêntrong bít tất cũng lục soát. Nhưng chung quy lại vẫn là không tìm thấy chìakhóa nhà cô đâu cả.

Chưa từ bỏ ý định, cô gõcửa: “Có ai ở nhà không vậy? Cha, mẹ!”

Không có tiếng đáp lại.

Nhớ tới sáng nay, Tần mẹmở cửa phòng đứng bên giường cô kêu cô dậy: “Tiểu Mạn, chìa khóa nhà mẹ để trênmặt bàn, buổi trưa hâm lại thức ăn mẹ để hết trong nồi mà ăn cơm. Thế nhé,mẹ muộn mất rồi.” Tiểu Mạn vẫn đang ngủ, mông lung tùy ý đáp một tiếng. Trướckhi ra khỏi nhà, Tần cha lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Đừng quên cầm chìa khóađấy nhé, cha mẹ hôm nay không về nhà đâu. Nếu không con sẽ phải đứng ở ngoàiđông lạnh một đêm đó.”

Tần Tiểu Mạn có chút bựcmình kéo chăn che đầu, oán giận cha nói dông dài. Cô bây giờ đã là học sinh caotrung rồi, mỗi việc nhỏ đó thôi mà cũng có thể không nhớ được sao?

Nhưng hiện thực tàn khốc.Tần Tiểu Mạn nỗ lực nghĩ lại, hình như buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, cáichìa khóa nhà kia vẫn nằm lặng lẽ ở góc trái trên bàn, thế nào mà cô lại khôngcầm đi theo? Chiếc chìa khóa cứ thế hiện lên càng thêm rõ ràng trong đầu, TiểuMạn nhỏ giọng lầm bầm: “Chìa khóa, tới đây.”

(⊙o⊙)… Bàn tay trống trơn.

A! Tần Tiểu Mạn xoa đầuvò tóc như phát cuồng. Công ty cha mẹ cô tổ chức đi du lịch, vì thế cha mẹ côđều đã thu thập hành lý đầu đủ rời đi mất rồi. Bây giờ phải làm thế nào đây?Chẳng lẽ lại đứng chờ ở bên ngoài cả một đêm? Dưới cái thời tiết âm bảy, támđộ, sáng ngày mai người ta sẽ phát hiện ra Tần Tiểu Mạn đã bị đông cứng chínhtại ở cửa nhà mình. Sau đó các ông bố bà mẹ khác sẽ dạy dỗ con mình sẽ lấy côra đó mà nêu gương xấu: “Ngày trước, một chị không nghe lời ba mẹ, luôn làm mấtchìa khóa. Có một ngày đã bị chết cứng ngay trước cửa nhà mình….”

Tiểu Mạn hấp háy mũi, cốlấy dũng khí móc điện thoại ra, bàn tay sắp cứng lại vì lạnh của cô run run ấnnút gọi vào số điện thoại của mẹ cô. Cô sắp bị đông cứng rồi đây. “Bíp Bíp Bíp…Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang ở ngoài vùng phủ sóng. Vui lònggọi lại sau.” Thật là xui xẻo mà! Tần Tiểu Mạn vẻ mặt bi thương ngồi xổm xuốngtrước cửa nhà, hoảng hốt nhớ lại lời mẹ nói. Lúc này chắc ba mẹ cô đã không cònở trong nước nữa rồi.

Cửa nhà Cố gia bất thìnhlình mở ra được mở ra, ánh sáng đột ngột khiến cho Tần Tiểu Mạn phải giơ tayche mắt. Bàn tay được một mảnh ấm áp bao lấy, tiếp theo đó người bị kéo dậy.

“Nói bao nhiêu lần rồikhông nghe. Em lại quên chìa khóa rồi chứ gì?” Hai bàn tay Cố Lãng không ngừngchà chà xoa xoa hai tay Tiểu Mạn, các ngón tay cô lạnh cứng lại, không khỏi cảgiận nói. Ngẩng đầu căm tức nhìn Tiểu Mạn, cái con bé này, càng ngày càng ngố.“Này, đối với anh trai tốt cố ý vội vã trở về, miễn cho em khỏi một đêm lưu lạcđầu đường xó chợ, không có gì để nói sao?”

“Anh.. tại sao lại về?”Tiểu Mạn hỏi. Cố Lãng từ lúc lên đại học, mọi năm thường tới tận đêm 30 mới vềđến nhà. Bây giờ nói cái gì cố ý trở về gấp, cô không tin đâu.

“Thích thì về thôi.”

Cố Lãng trực tiếp kéo côđến bên cạnh máy sưởi hơi, cầm tay cô kê vào đó: “Sưởi ấm cái đã, lạnh như đárồi này.”

Tiểu Mạn “Vâng” mộttiếng, trong lòng nhất thời có cảm xúc gì không rõ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hìnhnhư anh lại đẹp trai hơn thì phải. Hơn nữa, bây giờ so với ngày trước lại càngkhác. Nhớ tới trước đây có một cô bạn tự xưng là người hiểu rõ về vấn đề namnữ, đồng thời luôn đối với các bọn con trai cùng tuổi khinh bỉ, nói rằng bọn nókhì tràng yếu ớt, đàn ông phải có khí tức mạnh mẽ, hơi thở nam tính mới khiếnngười khác say mê. Tần Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng, quả thực thân thể so với nngafytrước cường tráng hơn rất nhiều, còn nữa, anh đang dựa vào người cô ăn táo,nhìn hầu kết của anh chuyển động lên xuống, mỗi một động tác nuốt xuống của anhthật đẹp, hê, gợi cảm…

“Được rồi, đừng nhìnnữa.” Cố Lãng ném hạt táo vào sọt rác vô cùng chuẩn xác, lười biếng lên tiếng.Tần Tiểu Mạn lúng túng, e thẹn buông mí mắt cúi đầu. Trời ơi, người ta vừa mớibiết yêu, cũng đừng có cự tuyệt trắng ra vậy chứ.

“Này.”

Gì vậy? Tiểu Mạn ngẩngđầu, một miếng gì đó lạnh lạnh giòn giòn đang bị Cố Lãng nhét vào miệng. Hóa ralà táo.

Cố Lãng cầm lấy con daonhỏ gọt táo, cắt một miếng đưa cho Tiểu Mạn, cô máy móc nhận lấy ăn. Cố Lãng cườinói: “Nhìn bộ dáng tham ăn của em kìa. Bên kia còn nhiều lắm.” Nói xong hât cằmvề phía sofa.

Trên sopha là một túinilon to, bên trong là những gói nhỏ màu sắc rựa rỡ, tất cả đều là táo. Nói rõhơn là, thứ quả ngọt này, mang ý nghĩa bình an. Hai tư mao tiền một quả. Truyềnthuyết nói, nếu dùng 24 đồng xu, mà phải là tiền do tự mình kiếm được, mua táođem tặng cho nam sinh mình thích. Trước Giáng Sinh một ngày, chỗ nào cũng thấynữ sinh đỏ mặt thẹn thùng, đứng trước cửa ký túc xá tặng cho nam sinh mà mìnhthầm ngưỡng mộ.

“Đều là người ta tặng choanh à?” Tần Tiểu Mạn hỏi, trong ngực cảm thấy chua chua.

Cố Lãng gật đầu: “Đúngvậy. Không ăn thật lãng phí quá. Nhiều quả cũng không giòn lắm.”Tayanh độtnhiên đặt lên vai Tiểu Mạn, cô cả kinh ngả người về phía sau, kinh ngạc nhìnanh. Cố Lãng tay kìa đè nặng lên đỉnh đầu cô so so: “Em cũng cao lên nhiều rồiđấy.” Anh cười rất gian tà, đem bàn tay đang đặt ở đỉnh đầu của cô hướng xuốngdưới eo khoa chân múa tay: “Hồi trước em mới đến đây anh.”

“Anh mới lùn như thế.”Tần Tiểu Mạn ưỡn ngực thẳng lưng lên, đối với việc Cố Lãng vũ nhục thân thể cômà tự cao tự đại chiều cao của mình cô rất là oán giận. Hiện cô đã cao 1m6,không thể nói là lùn được, sau này cô còn có thể cao tới 1m7 không chừng.

“Phải không?” Cố Lãngquan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, tâm tình vô cùng vui bẻ.Tayanh lại túm lấy chỗ tóc đuôi ngựa của cô giật giật: “Tóc thì cũng dài rađấy. Bất quá…” Ánh mắt anh trượt xuống: “Phẳng.”

Trước khi Tiểu Mạn kịptức giận, Cố Lãng đã buông tay ra đi vào trong bếp, rất nghiêm túc hỏi: “Tốinay muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn.”

Tần Tiểu Mạn thuần khiết ngu ngơ một lúc, mới bổ nhàotừ phía sau giơ nanh múa vuốt : “Sắc lang, anh nói cái gì phẳng hả? Anh mớiphẳng!!!!!!!!!!!!!!!”.



“Hết giận đi mà, anh chỉđùa em tí thôi.” Xét thấy Tiểu Mạn vẫn còn xấu hổ giận dữ không để ý tới mình,Cố Lãng thấy không vui chút nào, thế là đành xuống giọng giảng hòa với cô.

Tiểu Mạn mặt vẫn nhăn nhóxem TV, không thèm nhìn anh nữa. Anh cũng không dám nói thêm câu nào cả, lenlén quét mắt về phía bộ ngực đang phát triển của Tiểu Mạn. Nhỏ mà, cố làm gì?CốLãng già mà không kính, dĩ nhiên đem phương diện này ra để mà đùa giỡn..khôngthể tha thứ được!!!!!!

Cố Lãng đột nhiên giơ haitay ôm cô vào trong ngực. Không khí xung quanh phút chốc tràn đầy hương vị củaanh, Tiểu Mạn lập tức cảm thấy choáng váng. Anh vuốt tóc cô, tựa như đang vuốtve thú cưng: “Tiểu Mạn ngoan. Nếu như mà không ngoan thì anh sẽ đem em nhốt ởbên ngoài đấy nhé. Bên ngoài trời lạnh như vậy, em nói xem phải làm sao bâygiờ?”

Cái đồ gian xảo! Đâychính là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn. Tần Tiểu Mạn luôn luôn tự xưnglà một người biết thời thế, hiểu được thời điểm này không nên đắc tội anh, nếukhông cô chính là đầu gỗ. Vì thế, cô cũng không thèm giận nữa =.,=

Lúc chín giờ tối, Tần bagọi điện về nhà mình thì không thấy ai bắt máy, cũng tưởng tượng được hoàn cảnhcủa con gái mình, đành gọi thử sang nhà Cố Lãng, biết cô không phải lưulạc đầu đường mới thở phào nhẹ nhõm, “Cái tính của con thật là đánh chết khôngchừa, sau lớn lên thì phải làm sao?”

Tiểu Mạn vâng vâng dạ dạnghe papa thuyết giáo, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Mẹ con đâu ba?”

Tần ba khụ khụ vài tiếngnói: “Mẹ con đang ngâm nước nóng lâu quá, bây giờ đang mê man.”

Cúp điện thoại, phát hiệnra Cố Lãng đang loay hoay chiếc điện thoại di động của cô. “Giờ nào rồi mà vẫncòn dùng cái loại máy này. Em đổi cái khác đi.” Cố Lãng kiến nghị.

Tiểu Mạn đợt lại nói:“Anh chỉ được cái nói hay. Em làm gì có tiền.”

Nhìn Cố Lãng như nhà ảothuật lấy ra một cái hộp tinh xảo, lòng Tiểu Mạn nhảy lên, nuốt nuốt nước bọt,hơi khẩn trương hỏi: “Cái này là cho em à?”

Cố Lãng khóe miệng nhếchnhếch: “Không phải.”

Tiểu Mạn cứng miệng, dỗirồi. Không thèm để ý đến anh nữa.

“Anh nói đùa thôi mà, làtặng em đấy.” Cố Lãng lấy lòng nói thêm: “Tặng em mà, mở ra xem đi.”

Tiểu Mạn ngại ngùng mộtchút rồi cũng mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động mới cóng rấtđẹp.

“Thế nào?” Cố Lãng cực kỳđắc ý. Chiếc điện thoại này là anh dùng số tiền lương kiếm được lần đầu tiêntrong cuộc đời mua cho cô, riêng việc chọn lựa cũng tốn kha khá thời gian rồi.

Tần Tiểu Mạn bây giờ đã biết cảm giác mở cờ trong bụnglà như thế nào. Ruột gan như muốn bung ra, ô, cô nhìn bên ngoài trời đen kịt,trời đêm thật là đen, đen tuyền… ô, đẹp thế :”>..



Cố Lãng ngồi xe lửa gầnmười tiếng để trở về nhà, mười một giờ rưỡi đã không thể chịu đựng được nữa,ngáp một cái thật dài định về phòng ngủ.

“Từ từ đã, anh chờ thêmmột chút đi mà.” Tiểu Mạn kéo anh lại. “Còn có ba mươi phút nữa thôi.”

Cố Lãng bất đắc dĩ bỏ taycô ra, cầm lấy cái đồng hồ trên bàn, dùng ngón tay kéo kim giờ lên đến số 12:“Được rồi, mười hai giờ rồi. Bắt đầu đi.”

Tiểu Mạn toát mồ hôi hột=.=, xua xua tay: “Như vậy sao được.” Trường cô lưu truyền một truyền thuyếtlà, rạng sáng đêm Giáng sinh, đứng trước gương gọt táo, phải gọt sao cho khôngbị đứt, gọt xong, trong gương sẽ xuất hiện chân mệnh thiên tử củamình. Mặc kệ truyền thuyết này có đúng hay không nhưng mà cái này nghethích chết đi. Chẳng qua, đối với Tần Tiểu Mạn mà nói, ở trong phòng tắt đènsoi gương, thực sự thử thách lòng can đảm của cô mà, nếu như từ trong gương màcó cái gì nhảy ra nữa, chắc chắn cô sẽ bị hù chết. Suy nghĩ một lúc, cô quyếtđịnh bắt Cố Lãng đứng một bên cho cô làm.

“Anh không phải đồng ýrồi à, không được chạy làng!!!” Tiểu Mạn dùng vấn đề danh dự để giữ lấy CốLãng.

Bàn tay mềm mại nắm lấytay anh, không còn là bàn tay nhỏ nhỏ mũm mĩm ngày xưa nữa, bắt đầu có cảm giáctinh tế của thiếu nữ tuổi dậy thì. Hai năm qua, khuôn mặt bầu bĩnh khi trướccũng thon gọn lại. Bất quá, đôi mắt vẫn như vậy, trong veo như nước. Cô nhìnanh như thế khiến anh nghĩ rằng, nếu như không đồng ý với cô, chính là hành hạ,chà đạp lên trái tim thiếu nữ. Quá ư bỉ ổi đi =.,=!

Kết quả là, Cố Lãng ngápthêm mấy cái nữa rồi ngồi xuống một bên.

Cách 0h chỉ còn năm phút,Tần Tiểu Mạn khẩn trương ngồi ở trên ghế trong phòng Cố Lãng, ngồi nhìn chằmchằm vào cái gương ở cửa tủ quần áo. Cố Lãng đóng cửa lại nói: “Anh tắt đènnhé.”

“Anh tắt, tắt đi.” Tần TiểuMạn bộ dạng như chuẩn bị quyết tử, một tay cầm dao gọt trái cây, một tay cầmquả táo, giọng nói run run..

Đèn tắt.

Tần Tiểu Mạn cẩn thận gọttáo. Quả táo to tướng này là cô tự mua. Cô cúi gằm xuống không dám nhìn gương.Cuối cùng, từng vòng, từng vòng vỏ táo rơi ra, chỉ còn phần thịt trắng trơntrên tay. Cô nhắm mắt lại, vô cùng thành kính ngẩng đầu lên.

Trong gương ngoại trừchính cô ra thì thật sự còn một người con trai khác.

Tuy rằng chỉ có nửangười, nhưng mà nhìn là biết được vóc dáng rất cao. Vai rộng lại phẳng, khuônmặt thật sự rất tuấn tú. Tần Tiểu mạn cơ hồ muốn bổ nhào vào trong gương luôn.Thật hạnh phúc, chân mệnh thiên tử của cô là một siêu cấp đại mĩ nam. Trời ạ,Tần Tiểu Mạn cô thật có phúc khí. Thiên tử đại nhân thế mà lại động lòng vớicô!. Tần Tiểu Mạn kinh hỉ chăm chú nhìn tiếp, hoàn toàn quên cả sợ hãi. Thiêntử đại nhân há to miệng kìa. Hế, răng thật trắng, thật đều. Thiên tử đại nhân lại còn lấy tay che miệng….

Chờ đã, cái động tác này,Tiểu Mạn nghi hoặc. Giống… Suy nghĩ một lúc, hùng hổ quay người lại: “Ai choanh đứng sau lưng em!”

Cố Lãng ngáp sái cả quaihàm, dụi dụi con mắt cô khốc nhìn Tiểu Mạn đang đùng đùng nổi giận: “Không phảiem nói muốn anh ngồi cùng em sao? Xong chưa? Đã thấy chân mệnh thiên tử của emchưa?” Anh vừa nói vừa nhìn cái gương.

Tiểu Mạn căm giận vứt quảtáo trong tay xuống nói: “Anh làm hỏng phép thuật của em rồi.”

Cố Lãng buồn cười bật ramột tiếng cười nhạo ngắn ngủi.

Xuất phát từ một cáinguyên nhân nào đó, Cố cha Cố mẹ lại đi khóa cửa phòng ngủ bọn họ lại. Như vậy,Tiểu Mạn không thể không ngủ cùng với Cố Lãng.

Mặc dù theo như Tiểu Mạnđọc tiểu thuyết, cũng có những tình huống giống như bây giờ, thì con trai phảiphong độ chủ động ra ghế sopha nằm. Thế nhưng rất tiếc con sói già nào đó lạikhông có cái tự giác đó, thản nhiên trải chăn ra, chỉ chỉ bên trong nói: “Emnằm trong.” Anh thực sự rất mệt mỏi, nhấc chăn rồi nằm bên ngoài.

Tiểu Mạn nghi ngờ anh phárối nhân duyên của mình, cũng lại sợ anh nhốt ở ngoài cửa nên cũng không dámphàn nàn bắt bẻ. So sánh giữa ghế sofa và giường của Cố Lãng, cuối cùng côquyết định bỏ qua tôn nghiêm, trèo qua người anh nằm vào bên trong. Cũng may,giường anh rất rộng.

Lăn qua lăn lại một hồi,Tiểu Mạn rất nhanh đã ngủ say.

Cố Lãng xoay người, thấykhóe miệng cô chảy ra dòng nước trắng trắng, khóe mắt giật giật, cuối cùng giơtay lau đi cho cô, nhẹ giọng cười nói: “Còn chảy nước dãi nữa.” Tần Tiểu Mạnđang ngủ cũng rất phối hợp, chép chép miệng.

Ma xui quỷ khiến… Sau lúcđó, Cố Lãng khẳng định chính mình bị hồ đồ.. Anh xoay người, nằm gần lại TiểuMạn hơn, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt cô một lúc lâu, ngay khi TiểuMạn định trở mình, anh đã cúi đầu ép môi lên môi cô…Miệng của cô hơi hé mở, đầulưỡi Cố Lãng cũng lập tức ma xui quỷ khiến đi vào, quấn lấy đầu lưỡi non mềmkia

Rờikhỏi môi cô, Cố Lãng ôm lấy miệng giấu mặt vào trong chăn. Anh, anh chắc chắnlà bị bóng đè rồi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.