Mùng bốn tháng ba, đấttrời vào xuân, khắp nơi hoa thơm cỏ ngát, rất thích hợp để kết hôn. Ít nhấtthì… Cố Lãng cho là vậy.
Chuyện Tiểu Mạn có thaichẳng hiểu vì sao cha mẹ hai nhà lại biết. Kết quả, hai người, trước sự trôngmong tha thiết của bốn vị trưởng bối, lên máy bay về nước.
“Anh bỏ tay em ra đi, emtự đi được.” Xuống máy bay, Cố Lãng rất cẩn thận ôm lấy bảo bối của mình, theodòng người nhốn nháo đi ra ngoài.
Tùy đã là mùa xuân, nhưngtrời vẫn còn lạnh. Kiên quyết duy trì lý niệm “Ô xuân lượng thu”, Tiểu Mạn bịCố Lãng nửa dụ dỗ nửa cưỡng bức bắt mặc hết áo này đến áo kia, bên ngoài choàngmột chiếc áo lông đỏ thẫm, bên trong phải đến ba cái áo len, cả dày cảmỏng…Thành công cho người ta thấy hình ảnh một quả cầu tròn xoe, lăn lăn tronglòng một tên đẹp trai chết đi T__T..
Trong khi đó, Cố Lãng lạimặc quần áo mỏng, nhẹ nhàng khoan khoái, tay áo bay bay, dọc đường đi nhận lấybao nhiêu ánh mắt kinh ngạc và ái mộ của mọi người, thầm cảm thán như thế nàymới gọi là người mạnh mẽ chứ =.,=.
Nghe giọng nói oán giậncủa Tiểu Mạn, nhìn thấy cô đang vô cùng gian nan vặn vẹo ra khỏi khuỷu tay anh,Cố Lãng dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt mềm mềm, mại mại, cứ như rớt nước đếnnơi.. “Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?”
Tần Tiểu mạn bị anh nhìnnhư thế, máu trong người lại bắt đầu chảy ngược. Ngơ ngác nhìn vào đôimắt mê người của anh, nuốt nước bọt vài cái, cuối cùng cô đành thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920163/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.