Chương trước
Chương sau
Cho tới khi màu hồngtrong đầu óc ngả ngớn nhạt dần, thần trí của Tiểu Mạn cũng dần thanh tỉnh, hôhấp cũng dễ dàng hơn, Một luồng nhiệt ấm áp di chuyển trên thân thể, lưu lạitiếng thở dốc thoải mái của ai đó…

Mí mắt cô giật giật, muốnnâng lên lại hạ xuống, nhất thời tinh thần vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Chắc làđang nằm mơ… Dường như trong mơ cô đã biến thành một con mèo lưu manh xấu xa,bám riết lấy Cố Lãng không chịu buông tay. Mỗi tấc da thịt đều bị dày vò, bởivì không đạt được thứ mình muốn, liền rất hăng hái muốn chiếm đoạt, kết quả haitay, a, cô thử động đậy một chút, vẫn đang còn. Sao tự nhiên lại nghĩ bị anhchặt đứt hai tay a, khó động đậy quá. Sau đó, sau đó, hình như là dính lấy trênngười anh lăn qua lăn lại đến lúc mồ hôi nhễ nhại mới thực sự hết sức lực.

“Tiểu Mạn, em thấy sao?”giọng Cố Lãng nghe có phần mờ mịt. Tiểu Mạn rốt cục cũng mở mắt ra nhìn ngườiđang ngồi bên nàng, rồi lại vội vã nhắm mắt lại. Trái tim “thình thịch” đậploạn xạ. Vừa rồi nhìn qua, có vẻ như đang ở bệnh viện, ế, vậy cái cảnh dâm đãngngập trời kia chẳng lẽ là thật sao? Ông trời ơi, Tiểu Mạn kéo chăn định che mặtlại, bản thân rõ ràng rất sảng khoái, chỉ sợ là Cố Lãng không được thỏa mãn, lỡđể anh biết tỉnh lại rồi, có khi lại bị anh tìm cơ hội, chẳng phải bị anh luyệntới chết sao!

*Ôi má ơi, Mạn tỷ chongxáng của em =))*

Chăn còn chưa kéo lên đếnmăt liền bị chặn lại. Tần Tiểu Mạn mở mắt nhận mệnh, cực kỳ xấu hổ nhìn bàn taython dài, khớp xương rắn rỏi, đặt lên mặt, che mất một phần ánh sáng, ôi cáibàn tay giống trong mơ, thực sự là… khêu gợi muốn chết. A a a, chỉ dựa vào mỗibàn tay đã dụ dỗ dục niệm của cô, cô thật là phải đi ăn chay rồi. Tần Tiểu Mạnche mặt, xấu hổ rồi lại xấu hổ.

Chủ nhân của bàn tay kiarất không phối hợp giật hai bàn tay đang che mặt của cô ra, khuôn mặt tuấn túgần trong gang tấc, đến cả hơi thở cũng có thể cảm nhận rất rõ, “Sao mặt lạibắt đầu đỏ rồi? Nam Cung Yến, lại đây xem xem, hay là thuốc lại tái phát?”

Tiểu Mạn kinh ngạc nhìnnữ bác sĩ mặc blouse trắng lại gần. Một hơi nóng có vị chua xót từ tậnđáy lòng phun thẳng lên lồng ngực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô. Cô đố kỵrồi nha!

Vừa đẹp lại vừa có khichất, trời lạnh mà mặc một cái váy ngắn chưa đến đầu gối, da thịt trắng nõnthật là dụ người. Bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo blouse trắng, trang phục phôbày hấp dẫn. Đã thế, cô ta lại vô cùng tự nhiên kéo tay Cố Lãng, vô cùngthân thiết đụng chạm với anh, cười nói: “Có phải là lại bất tỉnh nữa không?”

Cố Lãng nhíu mày giục:“Mau nhìn xem!”

Nam Cung Yến khom lưngtới trước mặt Tiểu Mạn nhìn một chút, rồi lại túm lấy cổ tay cô, nghiêm túcnói: “Ừm, tim đập quá nhanh, máu vận chuyển quá nhiều, chảy ngược lên não, bệnhtrạng thật đúng là…”

“Là sao?” Không đợi ngườitrả lời, Cố Lãng đã không chút thương tiếc đẩy cái cô bác sĩ xinh đẹp kia ra,nắm cổ tay Tiểu Mạn, đỡ cô dậy, dịu dàng ôm vào lòng, “Tiểu Mạn, là anh khôngtốt! Đều tại anh, anh không nên lừa em. Mấy người kia đều là bạn anh quen ở bênnày, bọn họ biết em từ chối anh mới cố ý giúp anh đem em trở về. Không ngờ lạilàm em bị thương. Anh là đồ khốn nạn, là anh không xứng với em. Xin em nghìnvạn lần đừng có việc gì! Bây giờ em không chỉ có một mình nữa, cố gắng lên,không phải vì anh, cũng là vì cục cưng của chúng ta, Tiểu Mạn…”

Tiểu Mạn hoảng sợ, bánhrăng thần kinh trong đầu gian nan khô khốc quay vài vòng, rốt cuộc cũng tiêuhóa được ý tứ của Cố Lãng. Hóa ra bọn cướp cô gặp đều là bạn của Cố Lãng. Chỉlà, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm mình liên tục lầm bầm,phản ứng như vậy có phải là Cố Lãng không đấy? Không phải bình thường anh sẽthản nhiên lạnh lùng một câu: “Tỉnh là tốt rồi.” sao?

Nam Cung Yến dở khóc dởcười lắc đầu, lụ khụ vài tiếng, “Em nghĩ cô ấy không việc gì nữa đâu. Mới vừarồi đỏ mặt,” dừng một chút, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Cố Lãng, vội bổ sung,“Khoa học gọi là xấu hổ.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu, “Aron tuy rằng luôn luôn thâmđộc, có điều cũng không phải kẻ không hiểu chuyện. Rượu kia không hại gì, bêntrong còn có thành phần an thai, nói chung, vợ con anh đều rất bình an. Nhưngmà anh,” cô ác ý mím môi, cười nặng nề, “có cần phải sợ hãi đến mức đấy không?”Nam Cung Yến cho rằng, với cá tính của Aron, ngoài việc giúp Cố Lãng một tay,chắc chắn sẽ nhân tiện báo thù một tẹo. Thật ra, Cố Lãng hào hiệp ném nguyênbang C lớn như vậy vào tay Aron, trái lại làm hắn mất đi tự do nên mới tới đòinợ.

Cố Lãng chậm rãi đẩy TiểuMạn ra, đỡ lấy hai vai cô tỉ mỉ nhìn một lượt, cúi đầu tựa lên trán cô, sau đónắm lấy cái cằm cô giơ lên, nghiêng trái nghiêng phải nhìn một lúc lâu mới thởphào nhẹ nhõm, rồi lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Mạn,“May là không có việc gì.”

Chua xót tích tụ tronglòng Tiểu Mạn thoáng cái bị một cỗ nhiệt khác mạnh mẽ xâm chiếm, một dòng nướcấm áp từ trong lòng theo từng mạch máu đến từng dây thần kinh, truyền tới đầungón tay, mũi chân, thậm chí mỗi sợi lông tơ cũng rất ấm áp.

Lúc này, cô nghĩ nói cáigì cũng là thừa, chỉ chậm rãi vòng tay qua ôm lấy anh, chậm rãi xiết chặt lạitrấn an người đàn ông vốn mạnh mẽ lại ở trước mặt cô yếu đuối, hoảng loạn.

Nam Cung Yến cười cườirời đi, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, yêu thích và cả ngưỡng mộ. Nếu như, nếunhư cô có thể tựa như người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh thì thật tốt. Cóthể như vậy, vòng tay ấm áp dày rộng kia còn có thể là của cô. Cô lặng lẽ đi rangoài.

Hai người cứ như vậy imlặng hồi lâu, Tiểu Mạn muốn rời ra, Cố Lãng lại không chịu buông tay, vùi đầunơi hõm cổ cô mà hôn, đôi môi vẫn còn hơi run rẩy. Tiểu Mạn nghẹn ngào kêu lên:“Cố Lãng, em…”

Cố Lãng cuối cùng cũngbuông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Tiểu Mạn, anh muốn nói chuyện thẳngthắn với em.”

Giọng nói của anh rấtnghiêm túc, Tiểu Mạn chợt căng thẳng, “Chuyện gì vậy?”

Anh lần tay bên hông, lôibên trong bao da một khẩu súng đưa cho cô xem, thẹn thùng nói: “Đây là đồthật.”

Nhìn mặt Tiểu Mạn khôngbiểu tình, Cố Lãng cho rằng cái này chưa đủ sức thuyết phục, đành mặt dày tiếptục nói: “Anh, anh thực sự không phải người tốt. Ra nước ngoài thì quen biếtNam Tử rồi vào công ty của anh ta, cùng tiểu tam giúp hắn thống trị bang C,”anh hơi cúi đầu, cong một ngón tay gãi gãi mũi, “Em biết mà, đàn ông vốn thíchtranh đoạt.” Thấy Tiểu Mạn nhìn anh không chớp mắt, đành cắn răng, “Anh, ngoạitrừ là tổng giám đốc lăng hiên, cũng là lão đại bên này. Nói trắng ra, là xãhội đen!”

“Có điều,” Cố Lãng mất bòmới lo làm chuồng thêm một câu, “Mấy hôm trước, anh đã đem toàn bộ quyền lựcgiao cho mấy người Aron, Tiểu Vũ, hiện tại, anh xuất thân trong sạch, chức vịcũng trong sạch. Chỉ là muốn giải quyết xong rồi mới trở về lấy em.”

Tiểu Mạn đẩy anh ra,khoác thêm áo xuống giường.

Vẻ mặt Cố Lãng buồn bã,ánh mắt vỡ vụn thành từng mảnh, bỗng dưng thấy lạnh ngay cả khi trong phòng cóđiều hòa. Tiểu Mạn bên cạnh ngồi chồm hổm đi giày, cái cổ trắng nõn cúi xuống.Cố Lãng nắm chặt tay, quả nhiên, anh bị người ta ghét bỏ rồi. Không cam lòng bỏthêm một câu: “Anh không có giết người.” Nói xong lại càng thêm ủ rũ, thếnhưng, mấy chuyện dính tới pháp luật cũng từng làm, thỉnh thoảng còn trái phápluật một tí.

Tiểu Mạn cần thận chốngtay vào mép giường đúng lên, nhìn quanh một chút. Cố Lãng thấy cô lảo đảo, giơhai tay ra định đỡ, có điều vẫn không dám chạm vào. Anh biết Tiểu Mạn trước tớigiờ yêu thích chính nghĩa, bây giờ lại đụng phải người hắc bạch bất phân, xámxịt như anh….

“Dạ dày có đau không?” CốLãng thấy cô ôm bụng, khẩn trương hỏi.

“Cố Lãng,” Tiểu Mạnthương cảm nhìn anh, “WC ở đâu?”

“Ở bên kia.” Cố Lãng ngơngác chỉ vào đầu bên kia của phòng bệnh.

“Chân em đau,” Tiểu Mạndựa vào lòng anh, “Anh bế em đi.”

Cố Lãng ngốc nghếch đờ ra một chút, cứng ngắc ôm lấycô lại phòng vệ sinh, cô có ý gì? Anh đem gốc gác ngọn ngành kể cho cô, cô lạikhông phản ứng? Không phải là nên lạnh rung lên sao? Sau đó kêu cái gì “Anh làngười xấu, không xứng làm cha!” Anh lắc đầu, đúng là phải như thế!

Vừa mới cúi đầu, Tiểu Mạnđã dướn lên cắn vào môi anh. Lực không lớn, môi bị hàm răng trắng đều đặn củacô chạm vào, ngứa, có chút đau nhức. Cố Lãng cẩn thận không đáp lại.

Trong tưởng tượng tìnhcảm nồng nàn lại quay về, Tiểu Mạn ngượng ngùng buông ra, đỏ mặt nói: “Anh, anhkhông phải nói… dù sao thì.. anh.. vẫn là anh mà, như, như vậy cũng được rồi.”Nói xong, cô thầm hận mình ăn nói vụng về. Muốn nói gì đó sâu sắc, mà lại chẳngbiết nói thế nào. Aizzz, tác hại của việc học kém văn đây mà!

Cố Lãng nóng bỏng nhìncô, cứ như đang hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Tiểu Mạn vội nói: “Emmuốn đi WC, nhịn lâu không tốt cho sức khỏe.”

Con sói già ruột gan được giải tỏa tức tốc bế thỏ mạnđang ôm trong bụng em bé đi vào nhà vệ sinh.



Bệnh viện tốt nhất bangC, hai người đàn ông cởi trần, dáng người cao ráo, khiêng một bó toàncành hoa trơ trụi quỳ gối trước phòng bệnh 209 khoa phụ sản. Một người mặt mũithanh tú khiến người ta yêu thích, một người đeo kính đen, ra vẻ hung thần ácsát.

Kính đen lo lắng hỏi: “Cóthật là An tiểu thư nói như vậy không? Làm như thế này Nhị đương gia sẽ tha chochúng ta?”

Tiểu Vũ bị người ta nhìnđỏ mặt tía tai, dù gì hắn ở bang C cũng thuộc hạng kiêu hùng, thế mà phải lưulạc đến bực này. Hu hu~… Hạ giọng nói: “Ngươi nói nhỏ thôi, không sai, cứ nhưvậy, An tiểu thư nói chịu đòn nhận tội, chắc chắn sẽ được giảm nhẹ. Nhịđương gia chọn hoa toàn chọn những bông trong số những cây già nhất, gai nhọnnhất, giết chết người mất.” Nhìn kính đen vẫn còn có chút nghi hoặc, Tiểu Vũ cảgiận nói: “Ta đã giúp ngươi tỉa bớt gai đi, còn dám hoài nghi uy tín của tasao, hử!”

Kính đen không nói gì chỉnhún vai, thực sự là phải quỳ sao… Vì sao, vì sao ~~ Giúp người còn phải chịukhuất nhục?

Aron đi rồi, hắn và TiểuVũ dù thế nào trong lòng cũng không yên, liền gọi bác sĩ của Nam Cung tới, thảTiểu Mạn và Cố Lãng ra. Nhớ tới lúc đó, Nhị đương gia áo quần lộn xộn, vẻ mặtẩn nhẫn xuân tình không được giải tỏa, tấm tắc, thật đúng là… Tiêu hồn.

Nhưng dù sao thì, lửagiận không được bộc phát ắt sẽ trút lên người bọn họ. Bọn họ theo Cố Lãng cũngkhông phải một sớm một chiều, cái loại tiểu nhân như Aron cũng phải phục tùngchứ đừng nói đến hắn với cái loại không não như Tiểu Vũ kia. Cầu xin An tiểuthư giúp đỡ, nghe cô cười đắc ý. Bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhị đươnggia và An tiểu thư, oán hận chất chứa cũng đã lâu, lập tức đưa ra biện pháp làmkhó bọn họ.

Cánh cửa im lặng mở ra.Tiểu Vũ và kính đen vội thẳng lưng, vẫn quỳ gối, cùng kêu lên: “Thỉnh Nhị đươnggia trách phạt.”

“Hừ.” Cố Lãng chống tay,trừng mắt nhìn bọn họ. Hai người lập tức ngậm chặt miệng.

CốLãng cong miệng cười: “Cho hai người các ngươi một cơ hội…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.