“Em cố chịu đi, anh đưaem tới bệnh viện.” Cố Lãng thấy cô bị đau, hoảng loạn ôm lấy cô lao ra ngoài.
Tần Tiểu Mạn buồn bựckhông nói nửa lời, vung tay đấm loạn xạ lên ngực anh, nước mắt cũng mỗi lúc mộtlăn dài trên má, lớp phấn trên mặt bị nhòe, nhìn cực kỳ thê thảm.
Cố Lãng túm lấy bàn taycủa ai đó đang cáu giận, yêu thương nắm chặt lấy, càng ôm cô chặt hơn, sốt ruộtnói: “Tiểu Mạn ngoan, đừng lộn xộn nữa, đến bệnh viện lấy ra là được rồi!”
Tiểu Mạn giãy không được,ở trong lòng anh khóc nức nở, hướng ánh mắt thương tâm nhìn thư ký Lưu đứng mộtbên xin giúp đỡ.
Thư ký Lưu thở dài, cáinày gọi là lo lắng thái quá mất rồi. Anh ta lại bàn ăn lấy một chén dấm, vội vãđuổi theo Cố Lãng đang ở bên ngoài tìm xe, “Cố tổng, Cố tổng, để Tiểu Mạn uốngdấm thử xem, không chừng có thể nuốt xuôi xuống được.”
Cố Lãng dừng bước, nghiêmmặt quát: “Không nói sớm, mau mang ra đây!”
Không đợi thư ký Lưu phảnứng, anh đã chộp lấy chén dấm, nắm lấy cằm Tiểu Mạn, mở miệng cô ra kê chén dấmvào.
“Khục khục khục.” bị đổquá tay, Tiểu Mạn đẩy Cố Lãng ra, ngã khụy xuống đất, bắt đầu nôn khan, vị chuanồng nặc tới mức chảy nước mắt nước mũi. Tiểu Mạn phẫn nộ, anh chắc chắn cố ý.Bị anh lăn qua lăn lại như thế, không có chuyện cũng thành có chuyện. Anh, anhta không nghĩ lại tí sao, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, cô còn đứng mà ăntiệc được không? Rót hết nguyên cả chén dấm, có mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920149/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.