Nam Tịch Tuyệt ôm lấy LâmLâm vào lòng đặt lên giường, xoa đầu con, “Con ngoan, ngủ ở đây với cha. Chaqua đánh mông chú Cố.”
An Nhiên cũng bất chấpxấu hổ, ngồi dậy muốn mặc quần áo. Trên giường lộn xộn, cô qua quýt dọn dẹplại. Nam Tịch Tuyệt khom lưng chặn tay cô lại, “Em ngủ với Lâm Lâm đi.”
An Nhiên sốt ruột nói:“Nha đầu chết tiệt kia ngu ngốc. Em lo lắng!”
“Anh ta tới rồi, em cònlo cái gì?” Nam Tịch Tuyệt có chút giận dỗi. Phải chăng trong lòng cô, ai cũngquan trọng hơn anh?
“Buông tay!” An Nhiêntrừng mắt nhìn anh, tức giận nói.
“Mẹ đừng giận, Lâm Lâmngủ với mẹ.” Lâm Lâm nhỏ bé từ trong chăn chui ra, tới bên An Nhiên làm nũng,kéo tay cô, “Mẹ mau nằm xuống đi, coi chừng cảm lạnh.” Nói xong, khuôn mặt nhỏnhắn có chút nghiêm túc quay sang Nam Tịch Tuyệt nói rằng: “Cha, không cho chakhi dễ mẹ. Mẹ kiếm tiền mua sữa cho Lâm lâm rất khổ cực.”
Một câu nói khiến mũi AnNhiên cay cay, quay đầu lau nước mắt, quay trở lại giường, xoa xoa lưng LâmLâm, “Lâm Lâm ngoan, ngủ đi. Mẹ ngủ với con.”
Nam Tịch Tuyệt yên lặngnhìn vệt sáng yếu ớt lưu lại nơi đầu giường. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnhlùng vạch nên đường viền trên người anh. An Nhiên mở to mắt, người đàn ông caolớn, kiên nghị như vậy, vì sao lúc này lại mệt mỏi đến thế? Cô nghiêng người,vùi mặt vào vai Lâm Lâm, sinh mệnh nhỏ bé này là chỗ dựa của cô. Cô cái gì cócũng không có, nhưng vẫn còn cái huyết mạch ruột thịt này.
Nam Tịch Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920146/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.