Đồng hồ báo thức tíc tắctíc tắc, trong căn phòng khách chỉ còn có hai người càng nghe lại càng chóitai. An Nhiên hít một hơi thật sâu, đi tới chỗ cửa bếp lấy cái tạp dề mà ngàyngày thím Lâm vẫn dùng để nấu nướng, “Em làm cái gì đó ăn đây,” dừng lại mộtchút, cô lại chỗ cái thớt gỗ, loay hoay thái nốt nửa củ su hào, cứng ngắc nói,“Hôm nay, cảm ơn anh!”
Nam Tịch Tuyệt nhíu mày,chằm chằm nhìn cô, cũng im lặng một chút mới nói: “Anh muốn ăn canh cà chua nấutrứng.”
An Nhiên xoay lưng lại,khẽ thở dài, đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu.
Nấu nướng xong xuôi cũnghơn tám giờ tối, An Nhiên khẽ khàng đi lên lầu, qua phòng của Lâm Lâm, định kêuTiểu Mạn dậy. Ngọn đèn ngủ ở đầu giường vẫn sáng, Tiểu Mạn ôm Lâm Lâm, haingười một lớn một nhỏ ngủ say sưa. Cô ngập ngừng dừng lại, cuối cùng khẽ đắpchăn cho hai người rồi đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, một vòngtay rộng định choàng ra ôm lấy cô, cô giật mình, lập tức nhảy sang bên mấybước.
Nam Tịch Tuyệt cũng khôngbuông tay, “Không gọi Lâm Lâm ăn sao?” An Nhiên cúi đầu đi xuống dưới nhà, hạgiọng nói: “Để bọn họ ngủ đi.”
Cả chiếc bàn ăn lớn chỉcó An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt yên lặng ăn cơm. Nam Tịch Tuyệt cười lớn trấn ancô, ăn hết một chén canh, lại không khách khí đưa cái bát không ra trước mặtcô, “Thêm một chén nữa.” Lúc An Nhiên đứng lên đi lấy, lại nghe anh bỏ thêm mộtcâu: “Nhiều trứng vào.”
Hai người đang ăn, thímLâm đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920144/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.