Đôi mắt Tần Tiểu Mạn lấplánh nước, tưởng chừng cứ như thế nhìn thấu trái tim Cố Lãng.
Cố Lãng từ khi còn bé đãtự lập ra một kế hoạch hoàn hảo cho cuộc đời mình, anh rất thích cái cảm giáccó tất cả mọi thứ trong tay. Thế nhưng, giờ phút này, anh mới phát hiện, hóara, cảm giác mong mỏi được người khác thật lòng yêu mình là như thế này.
Cố Lãng hít một hơi thậtsâu, nhặt quần áo rơi vãi trên sàn xe lên, chậm rãi mặc vào cho cô. Nhẹ nhànghôn lên khóe mắt Tiểu Mạn. Anh không muốn ở cái chỗ này lại ủy khuất bảo bốicủa anh.
Tiểu Mạn choáng váng khóchịu, hai tay bất an xoắn lấy nhau rồi lại túm lấy áo của Cố Lãng, rồi lạikhông biết nói gì, khẽ kêu “Ca ca, ca ca.”
Cố Lãng đang quàng khăncho cô, nghe cô nhỏ giọng gọi, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô. Môi khô chậmrãi dán vào tai cô, nói từng chữ một, “Nghe thôi là được rồi, anh chỉ nói mộtlần. Anh…”
“Dạ? Cái gì?” Tần Tiểu Mạn không biết đã chọc ra đạihọa ngập trời, vô tội nghiêm mặt ngẩng đầu lền hỏi.
…
Cố Lãng mặt đen như bịngói đập vào đầu.
Mới vừa rồi tay cô ở trênngười anh sờ loạn, Cố Lãng khó khăn lắm mới nghe được lời nói cảm động kia, vôtình bị cô kích động, mất đi sự tự chủ thường ngày nên mới mất mặt thế này đây.
Anh thề, đời này chưa baogiờ bẽ mặt như vậy, cũng chưa từng có người con gái nào làm anh thống hận nhưthế này.
Người nào đó say khướt,thân thể mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920068/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.