Tần Tiểu Mạn ấm ức, nướcmắt lã chã rơi, Cố Lãng chỉ muốn tự tát vào miệng mình mấy cái, ý của anh hoàntoàn không phải như vậy!
“Tiểu Mạn, đừng khóc!” CốLãng muốn xuống giường lại gần ôm cô, kết quả bị Tiểu Mạn đẩy cho một phát,không đề phòng, chập choạng ngã xuống.
Tần Tiểu Mạn chạy ra khỏiphòng bệnh, ở hành lang gặp Nam Tịch Tuyệt cũng không để ý phép tắc, không buồnchào hỏi lấy một câu, vội vã bỏ đi.
Nam Tịch Tuyệt đến thămCố Lãng, thấy anh ngồi thất thần trên giường, không khỏi nhíu mày, “Hóa ra anhcũng có ngày này.”
“Ít lời đi.” Cố Lãng tứcgiận đấm xuống giường, “Cô ấy bỗng dưng lại làm loạn cái gì thế khôngbiết!”
Quả nhiên là trong nhàchưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Nam Tịch Tuyệt nhấc chân đá cho anh một phát, “Nghetôi nói, Tần Tiểu Mạn muốn cái gì anh cũng không biết sao? Cô ấy muốn cái gì,đem lại cho cô ấy cái đó là được. Đừng giống như tôi, đến lúc muốn yêu chiều côấy, lại không thể được nữa.”
Cố Lãng hướng anh đấm mộtcái, Nam Tịch Tuyệt dễ dàng tránh được, “Tiểu Mạn không giống cô vợ tínhtình bướng bỉnh của anh. Anh có thể dễ dàng tha thứ cho họ Tô kia cũng xem nhưquá rộng lượng rồi.”
Nam Tịch Tuyệt cười khổ, “Phải vậy không?”
…
Ngồi ở dưới khuôn viênbệnh viện, Tần Tiểu Mạn lầm bầm oán giận chửi rủa Cố Lãng đầu heo. Điện thoạitrong túi rung bần bật, cô không thèm liếc mắt một cái lập tức bấm nút tắt. Đếnlần thứ n, Tần Tiểu Mạn không nhịn được móc điện thoại ra, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920066/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.