Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình không nói thêm lời nào lập tức qua đó.
Đến nơi, nhìn thấy Chiêm Tùng Đình được đỡ ngồi trên ghế sofa, Tô Lương Mạt đi theo bên cạnh Chiêm Đông Kình, hai người gần như là bước đều tiếnlên.
"Bác cả."
Tô Lương Mạt cũng gọi theo một tiếng, "Bác cả."
Ngón tay Chiêm Tùng Đình chỉ chỉ đối diện, Chiêm Đông Kình kéo tay Tô Lương Mạt để cho cô ngồi xuống bên cạnh mình.
"Đông Kình."
"Bác cả, bác sỹ nói bác hồi phục không tệ, bác đừng nóng vội, từ từ thôi, một ngày nào đó sẽ tốt."
Chiêm Tùng Đình há to miệng, cơ bản đã có thể nói lời ra khỏi miệng, "ĐôngKình, Mạc Thanh bà ta không phải là mẹ ruột của cháu."
"Cháubiết." Thần sắc Chiêm Đông Kình không chút sợ hãi, nhưng nghi vấn tồntại trong lòng tất nhiên muốn mượn cô hội này hỏi ra, "Bác cả, bác cóbiết mẹ cháu đang ở đâu không?"
Chiêm Tùng Đình nhìn anh, dường như có chút khó có thể mở miệng.
"Bác cả, bác cứ việc nói."
Chiêm Tùng Đình cuối cùng thở dài một hơi, "Đông Kình, có một số việc giấugiếm cho đến bây giờ, e là cha của cháu cũng sẽ không cho cháu biết."
Tô Lương Mạt cảm giác được bàn tay cầm tay cô càng lúc càng siết chặt,Chiêm Đông Kình tiếp lời, "Phải, cháu cho rằng Mạc Thanh từ nhỏ đối vớicháu lúc lạnh lúc nóng, chỉ bởi vì cháu là con trai của ba, cho nên đốivới cháu đặc biệt nghiêm khắc, cho đến khi xảy ra chuyện ở Thái Lan,cháu thật không ngờ bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113260/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.