Đầu dây điện thoại bên kia rất nhanh liền đáp lại.
"Anh nói, đứa bé này chúng ta không cần!"
Tô Lương Mạt chỉ còn lại khí lực thở dốc.
"Lương Mạt, chẳng lẽ em muốn vô trách nhiệm như vậy sao? Nếu như con sinh ra không khỏe mạnh, người hại cả đời nó chính là em."
Những lời cuối cùng này, thành công đả kích trái tim Tô Lương Mạt, tay châncô vốn lạnh ngắt, lúc này nghe thấy lời Chiêm Đông Kình nói càng khiếncô cảm thấy bản thân mình giống như có bao nhiêu tội lỗi không thể thathứ, cô là cần một lời an ủi, vốn dĩ cũng cho rằng sẽ nghe Chiêm ĐôngKình kiên định một câu "anh muốn".
Trong mắt cô đầy tràn thấtvọng cùng bi thương, "Được," Dù là Chiêm Đông Kình không nhìn thấy, TôLương Mạt vẫn gật đầu, "em biết rồi."
Cô cúp điện thoại, nhất thời khó tiêu bi phẫn, lại tắt nguồn điện thoại luôn.
Tô Lương Mạt đứng trước cửa bệnh viện hồi lâu, lẽ ra cô nên không chút dodự trở lại đem đứa bé bỏ đi, ngay cả ba của nó cũng nói không cần nó, cô còn kiên trì cái gì nữa?
Nhưng trong lòng lại có một ngàn cáimột vạn cái không nỡ, đó là một phần thân thể của cô, là một khối thịt ở trong người cô, tương lai nó có thể là một sinh mạng nhỏ, sẽ khóc sẽquấy sẽ làm nũng, còn có thể quấn lấy cô gọi cô là "mẹ".
Tô Lương Mạt nhìn hai chữ "bệnh viện" trắng xóa, huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn không có, sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113259/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.