Tô Lương Mạt lúc này làm gì còn có tâm tư nói chuyện khác.
"Có thể cho tôi ôm một chút không?"
Hàn tiên sinh cẩn thận giao cái hũ cho cô, cái hũ rất nặng, cô gần như ômkhông nổi, Tô Lương Mạt dán mặt lên cái hũ, cảm giác lạnh buốt cũngkhông không làm cô lùi bước, "Nhạc Nhạc, tạm biệt, em trai của chị."
Hàn tiên sinh bảo người vừa đến khi nãy đi ra ngoài trước, "Sau khi trở vềThái Lan, tôi cũng chỉ có thể giữ thằng bé bên cạnh mình vài ngày, không thể vì nó làm được cái gì, nhưng ít nhất có thể để nó ăn thật no, chơithật thỏa thích một vòng rồi hẵng đi."
Tô Lương Mạt gật đầu, trảcái hũ lại cho Hàn tiên sinh, sắc mặt người đàn ông bi thương, đả kíchnặng nề như vậy gần như làm anh ta suy sụp, nhưng cũng coi như đã cóchuẩn bị sẵn trong lòng, bàn tay anh ta từng chút từng chút phủ lên mặtngoài cái hũ trơn bóng, "Thật may là gặp được cô, để thằng bé không phải chịu đau khổ ra đi lang bạt cô đơn, Lương Mạt, cảm ơn cô."
Đâykhông phải là câu cảm ơn đầu tiên của Hàn tiên sinh, anh ta không cócách nào hình dung được tâm tình lúc này, biết rõ cho dù có nói cảm ơnmột vạn lần cũng không đủ, nhưng ngoại trừ hai chữ này, anh ta còn cóthể nói gì đây?
Hàn tiên sinh mang theo nho nhỏ thú đi, Tô LươngMạt vẫn luôn theo bọn họ đến sân bay, tên đường trở về, Chiêm Đông Kìnhtrầm mặc lái xe, Tô Lương Mạt tựa ở bên cạnh một câu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113258/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.