Chương trước
Chương sau
Hai tay Tô Lương Mạt chống đỡ bả vai anh, "Không được, sẽ đè nặng con."

"Em không biết chồng em có thể bay lên sao?"

Chiêm Đông Kình ôm cô đi vào phòng ngủ, bàn tay anh giữ eo lưng cô cẩn thậnđặt cô lên trên giường, Tô Lương Mạt nằm ngửa, thức ăn vừa mới ăn vàobụng bắt đầu làm ầm ĩ, cô khẽ đẩy lồng ngực Chiêm Đông Kình, anh lại cho rằng cô là vì tình thú giống như ngày thường, cũng không cho là thật,cho đến khi Tô Lương Mạt bụm miệng, Chiêm Đông Kình lúc này mới đưa taykéo cô ngồi dậy, "Sao vậy?"

Trên tủ đầu giường Tô Lương Mạt có chuẩn bị sẵn một ly nước lạnh, cô nuốt xuống hai hớp lúc này mới dễ chịu hơn chút ít.

"Vì sao mang thai sẽ nôn nghén?"

Chiêm Đông Kình đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Để em chịukhổ rồi, đợi sau khi sinh con ra rồi, anh giúp em đánh nó."

Tô Lương Mạt thế nhưng lại không nỡ, "Em đột nhiên muốn ăn mì hoành thánh."

Chiêm Đông Kình nhìn đồng hồ, "Vậy anh đi mua." Nói xong liền đứng dậy địnhđi ra ngoài, Tô Lương Mạt vội vàng giữ chặt cổ tay anh, ý cười nơi khóemắt cô không giấu kín được, "Quay lại đây."

"Sao vậy?"

Côkéo anh ngồi xuống lại mép giường, nghiêng nửa người trên qua rồi đưatay ôm chặt anh, "Em là thử anh một chút, muốn xem xem anh có cảm thấylà em đang cố tình gây sự không."

"Thế này sao lại là cố tình gây sự chứ?"

"Trên tivi không phải thường xuyên chiếu đấy sao? Lúc phụ nữ ốm nghén, có vài yêu cầu sẽ trở nên vô cùng kỳ quặc."

Chiêm Đông Kình tì cằm lên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, "Kỳ quặc thì cứ kỳ quặc đi, chỉ cần anh có thể tìm được, tốn tiền tốn tâm tư kiếm ra được, thì đềuhợp lý hết, chắc chắn là vậy."

Hai tay Tô Lương Mạt vòng căng sau lưng anh, "Đông Kình, anh có từng nghĩ chúng ta sẽ có một ngày như thế này không?"

"Nếu như là hơn hai năm trước, thì anh chưa từng nghĩ đến, nhưng sau khi từThái Lan trở về, anh vẫn chờ ngày này, Lương Mạt, có vài ý nghĩ chỉ làchuyện trong nháy mắt, ai cũng không có cách khống chế."

"Em cũng vậy, cuối cùng em cũng hiểu, vì sao lại nói con cái là kết tinh củatình yêu." Tô Lương Mạt khẽ cọ cọ gò má lên đầu vai người đàn ông, "Saunày, em với con đều phải dựa vào anh rồi, anh yên ổn, em và con mới cóthể yên ổn."

Chiêm Đông Kình khẽ hôn lên trán cô, "Yên tâm, cáimạng Chiêm Đông Kình này do em nắm ở trong tay, em bảo anh đi hướng đông anh tuyệt đối không dám đi hướng tây."

Tô Lương Mạt bị anh ôm dậy để cho cô ngồi lên trên chân anh, "Chuyện vừa rồi có muốn tiếp tục không?"

"Làm cách nào tiếp tục được?"

Chiêm Đông Kình hướng tay bên eo cô tìm kiếm, thuận tay lại mò đến vạt áo của cô, Tô Lương Mạt đè tay của anh lại, "Anh không cảm thấy kỳ quái sao?Lúc đi vào, bên trong còn có một đứa nhỏ."

Chiêm Đông Kình tưởngtượng ra một màn kia, trong nháy mắt không còn lực đứng lên được nữa,cũng may mà Tô Lương Mạt ngay cả hình dung như vậy cũng nghĩ đi ra.

***

Từ sau lần trước đã nói với Lưu Giản, Tô Lương Mạt vẫn chưa có đến sòng bài của anh lại.

Buổi tối, sau khi hết bận chuyện sòng bài Lưu Giản đi thẳng ra ngoài, hộ vệ canh giữ trước cửa tiến lên, "Lão Đại, ngài đi đâu?"

"Tôi về nhà, các cậu cũng đừng đi theo, trở về đi."

"Vâng."

Lưu Giản lấy xe trong gara, không có mục đích lái về phía trước, kể từ khiTô Trạch đi, trong nhà trống trải đi không ít, trước kia còn có thểthường xuyên nghe tiếng Tô Trạch với Đậu Đậu huyên náo.

Mặc dùanh bảo hộ vệ đừng đi theo, nhưng người vừa rồi vẫn là không yên lòng,mang theo hai gã hộ vệ khác len lén đi theo đằng sau.

Lưu Giảnlái xe phía trước, đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ thì từ từ dừng xe lại,hai chiếc xe thuận thế một trái một phải kẹp xe của anh ở giữa, cửa sổxe gần như là đồng thời kéo xuống một lúc, súng trong tay trước tiên bắn thủng lốp xe trước của anh, lúc này mới giơ cánh tay lên hướng về phíangười ngồi trong ghế lái.

Lưu Giản sớm đã phát giác ra bấtthường, xe được trang bị kính chống đạn, có thể tạm thời bảo vệ an toàncho anh, anh đưa tay đẩy cửa xe ra, nhưng mà hai bên ghế lái đều bị xecủa đối phương kẹp sít sao, rõ ràng là đến có chuẩn bị.

May màthuộc hạ của anh cũng không ở xa, mắt thấy cảnh tượng như vậy, tài xếtăng lực đạo đạp chân ga, cửa xe cà qua đuôi chiếc xe kẹp lấy xe của Lưu Giản kia, đột ngột kéo ra một kẽ hở sống còn.

Cửa xe ma sát phát ra tia lửa tung tóe, Lưu Giản hiểu ngồi ở trong xe chỉ có chờ chết,người trên chiếc xe bên cạnh đã xuống, xách theo súng, chừng bảy támtên, đang hướng ra chiếc xe phía sau kia tiến nhanh đến.

Lưu Giản nặng nề hít vào một hơi, đẩy mạnh cửa xa ra, lăn một vòng ngay tại chỗ sau đó chạy về phía đầu phố.

"Đuổi theo!"

"Đừng để hắn thoát!"

Từng đợt tiếng súng sau lưng gào thét xuyên qua bên lỗ tai anh, lúc Lưu Giản cảm giác thấy đau đớn đã không kịp, máu trên bả vai chảy ra ngoài bịchiếc áo mỏng thấm hút, may mà tối nay anh mặc chiếc áo lông, Lưu Giảnấn lấy miệng vết thương, như thế này mới khiến máu không đến mức chảy ra đầy đất.

Lúc này, phần lớn cửa hàng bên đường đã sớm đóng cửa,Lưu Giản đối với khu vực này vừa vặn cũng coi như quen thuộc, anh xuyênqua con hẻm nhỏ gần đó, đám người bám theo sau rõ ràng chậm hơn rấtnhiều, không chú ý một cái ngay cả một cái bóng người cũng không thấy.

Vượt qua con hẻm, chính là đường cái, phóng tầm mắt đi, chỉ có một tiệm hoa còn mở cửa.

Người phụ nữ trẻ tuổi quấn chiếc khăn đội đầu đang đem hai bồn hoa cuối cùngchuyển vào trong nhà, sau đó chuẩn bị đóng cửa, lúc Lưu Giản xông tới,đối phương vô thức mở miệng, "Hoan nghênh quý khách..."

Nghênh đón cô lại là nòng súng tối om, Lưu Giản ra hiệu cô ta đi vào, "Đóng cửa lại."

Cô gái kia kinh hãi, giơ cao hai tay lên kéo rèm cửa sổ lại, sau đó còn đem cửa kính khóa lại từ bên trong.

Súng trong tay Lưu Giản rời ra sau gáy cô ta, "Tắt đèn, mau."

Cô gái run run rẩy rẩy vươn tay, tắt đèn đi.

Một cánh tay Lưu Giản giữ cổ cô gái kia lôi cô ta ra đằng sau ngồi xổmxuống, gần như một phút đồng hồ sau, mới nghe thấy một hồi tiếng bướcchân mất trật tự từ xa đến gần, "Mày không nhìn lầm chứ?"

"Ra khỏi con hẻm là quẹo sang trái hay là sang phải, xem thử trên mặt đất có vết máu không."

Lưu Giản nghe vậy, càng vô thức bịt chặt miệng vết thương hơn.

"Mẹ nó, bị mất rồi!"

"Khốn kiếp! Như vậy mà là đánh hơi."

Lưu Giản nín thở ngưng thần, đưa tới tay che miệng cô gái kia.

Mùi máu tươi trong lòng bàn tay làm cô buồn nôn, trên mặt đều bị vấy dính đầy máu.

"Đi thôi."

"Hai đứa chúng mày, đi lanh quanh gần đây xem sao, cơ hội tốt như vậy để cho hắn chạy thoát không phải là muốn chết à?"

Ngay sau đó, một chuỗi tiếng bước chân lần nữa mất trật tự, hướng về hai phía trái ngược nhau phân bố hai đường.

Cô gái kia thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa, muốn kéo tay của Lưu Giản xuống.

Miệng vết thương của Lưu Giản truyền đến cảm giác xé rách đau nhức kịch liệt, "Nếu như tôi buông cô ra, cô không được phép kêu lên."

Cô ta ngẩn ra, vừa rồi không kịp nhìn thấy rõ tướng mạo đối phương, nhưng thanh âm này cô chắc chắn không có nhận lầm.

Cô vội vàng gật đầu.

Lưu Giản buông lỏng tay ra, anh rên lên một tiếng, dứt khoát ngồi bệt xuống đất.

Anh cho rằng đối phương là sợ đến phát ngốc rồi, "Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương, tôi chỉ là ở đây tránh một lúc."

"Lưu Giản."

Giọng nói cô gái kia rất chắc chắn.

Lưu Giản không khỏi cảnh giác, "Cô là ai?"

"Tô Uyển."

Lưu Giản đứng dậy muốn đi, Tô Uyển tận dụng ánh đèn huỳnh quang phát ra từtrong hồ cá, cô giữ lấy cánh tay Lưu Giản, "Đừng đi, những kẻ bên ngoàikia còn chưa đi xa, anh đi ra ngoài như vậy không phải là chịu chếtsao?"

"Cho dù là chịu chết, tôi cũng không không muốn đơn độc chung đụng với cô thêm một chút nào cả."

"Lưu Giản, đừng như vậy, em biết chuyện trước kia đều là em sai, anh cứ xemem như người xa lạ là được mà, cầu xin anh, ở lại đây đi."

LưuGiản vung tay một cái, Tô Uyển không kịp chuẩn bị bị đẩy ngã ra sau,trước khi Lưu Giản kịp đi tới cửa, cô xông tới ngăn trước cửa kính, "Anh ở lại đây đi, em đi, em đi còn không được sao? Đợi lát nữa em rời khỏiđây rồi anh khóa cửa lại, lầu hai có phòng nghỉ với điện thoại, anh cũng có thể dùng."

Nói xong, cô ngồi xổm xuống định mở cửa.

Lưu Giản nhìn qua bóng dáng gầy yếu của cô co lại thành một đoàn, trước khi cô mở cửa, anh mở miệng nói, "Có điện thoại di động không? Tôi muốn gọi điện thoại."

Tô Uyển giật mình, "Có, có."

Cô lấy điện thoại di động trong túi quần đưa về phía Lưu Giản.

"Địa điểm cụ thể chỗ này là gì?"

Tô Uyển nói ra một lượt.

Lưu Giản gọi điện thoại nhanh chóng, bảo thuộc hạ đến đây đón mình.

"Bọn chúng nói anh bị thương, anh không sao chứ?"

"Không sao, không chết được."

Tô Uyển tiến lên, lúc này cũng không dám bật đèn, "Hay để em giúp anh băng bó sơ qua nhé?"

"Tiệm hoa này là cô mở?"

"Vâng."

Lưu Giản che lấy bả vai, Tô Uyển liền đứng bên cạnh anh, "Anh yên tâm đi,em đối với anh trong lòng sẽ không có ảo tưởng nữa, cho nên anh đối vớiem đại khái có thể yên tâm, đời này em cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ gặplại anh lần nữa, em biết anh hận em, bây giờ cho dù anh giết em, em cũng cảm thấy là chuyện nên làm."

Lưu Giản cười lạnh một tiếng, "Nói những thứ này còn có ý nghĩa gì?"

Người của Lưu Giản tìm đến rất nhanh, nhưng trước tiên phải bảo đảm những kẻ truy sát kia đã đi xa.

Lưu Giản đi đến phía trước cửa sổ, ngón tay kéo ngược rèm chớp nhìn ra bênngoài, "Tôi với Lương Mạt cũng không thể đến được với nhau, Tô Uyển, nếu như lúc trước cô có thể kiên định một chút, chăm sóc chị dâu với ĐậuĐậu thật tốt, không làm ra những chuyện kia, đến cuối cùng, tôi nghĩ tôi sẽ quý trọng cô, có lẽ không thể cho cô một phần tình yêu hoàn mỹ,nhưng chí ít có thể để cho cô ở bên cạnh tôi cả đời. Nhưng những chuyệnnày đều đã bị cô tự tay hủy diệt, cho nên cũng đừng oán trách ai cả, cóvài quyết định đều là do chính mình đưa ra."

Khóe môi Tô Uyển run rẩy, chỗ ký ức chôn sâu đó bị móc ra, lại là một hồi đau thấu tận tâm can.

Cô cũng biết, bây giờ đối với cô mà nói, cái gì cũng đã muộn rồi.

Lưu Giản nhìn cô, "Tôi vẫn là câu nói kia, sau này đừng để cho tôi nhìnthấy cô, lần này là cô cứu tôi, cho nên tôi bỏ qua cho cô, nếu không..."

Tô Uyển chưa từng hy vọng xa vời Lưu Giản sẽ yêu cô, cô chỉ là muốn ở bêncạnh anh, cho dù là trái tim có cứng rắn như núi băng cũng sẽ có ngày từ từ tan chảy, nhưng cô chính là đợi không được, vừa nhìn thấy Tô LươngMạt, cô liền lo lắng.

Lưu Giản nhìn thấy mấy chiếc xe "rầm rầm" dừng lại trước cửa tiệm hoa, anh thu hồi động tác rồi đi đến trước cửa, "Mở cửa ra."

Tô Uyển rút chìa khóa ra, run rẩy mở cửa.

Lúc anh rời đi, cũng không có liếc nhìn cô một cái, không hề có chút cảmxúc lưu luyến hay dao động, Tô Uyển gần như tham lam nhìn theo thânngười cao lớn của Lưu Giản, cô hiểu, người đàn ông này, cô nhất địnhphải dùng tư thế ngước lên mà nhìn anh cả đời. Lúc trước ba mẹ kiênquyết bắt cô rời khỏi Ngự Châu, nhưng cô vẫn là trở về đây, chỉ vì muốncách anh gần thêm một chút.

"Đều xác nhận rồi?"

"Dạ, những kẻ kia chúng tôi đang toàn lực lùng sục."

Lưu Giản gật đầu, hộ vệ giúp anh kéo cửa xe ra, anh khom người ngồi vào trong.

"Lão Đại, người phụ nữ này?"

"Không cần để ý đến cô ta, chỉ là một người không quen biết mà thôi."

Tô Uyển cùng đi theo đến ngoài cửa, xe của Lưu Giản rầm rầm mấy tiếng liền lái đi vô tung vô ảnh, trên mặt cô còn dính máu của anh, nước mắt không nhịn được tràn mi, Tô Uyển xoay người trở vào trong tiệm.

LưuGiản thu hồi tầm mắt từ trong kính chiếu hậu, anh đối với Tô Uyển làhận, cũng sẽ không vì thời gian mà biến mất, đời này, ở cạnh cô tấtnhiên cũng là vĩnh viễn không thể nào.

***

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, bụng của Tô Lương Mạt cũng năm tháng.

Bụng rõ ràng có thể nhìn ra được, chuyện Ngu Nhạc Thành cô giao cho Thụy với Lý Tư quản lý.

Tống Các với Hàn Tăng đã trở lại bên cạnh Chiêm Đông Kình, không những nhưvậy, thuộc hạ lúc trước của Chiêm Đông Kình cũng được chiêu dụ đến không ít, hơn nữa tuyến vũ khí bên Thái Lan được đả thông, Chiêm Đông Kình ởNgự Châu bên này gõ trống khua chiêng thu hồi không ít địa bàn cùng sânbãi, Mạc Thanh ẩn nhẫn hai mươi mấy năm, nhưng mọi chuyện trong bang hội từ trước đến nay là do Chiêm Đông Kình tự mình quản lý, hôm nay phầnlớn thế lực đã phản bội, khiến Mạc Thanh sứt đầu mẻ trán.

HànTăng ngồi bên vị trí ghế phụ ngâm nga hát, Tống Các tự mình lái xe, thấy vẻ mặt Hàn Tăng đầy thích ý, Tống Các lại không vui vẻ nổi.

HànTăng thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn thấy vẻ mặt Tống Các căngthẳng, "Cậu gần đây xảy ra chuyện gì? Bị cướp mất phụ nữ rồi?"

Lời này thốt ra khỏi miệng, hắn liền hận không thể cắn rơi đầu lưỡi củamình, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, "Không phải, người anh em,tôi không phải có ý đó."

"Cậu có cảm thấy mấy chuyện gần đây đều có vấn đề không?"

Đề tài này thay đổi quá nhanh, Hàn Tăng suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng, "Chuyện gì?"

"Tôi cảm thấy Kình thiếu là đang dò xét chúng ta?"

"Vì sao?" Hàn Tăng không dính đến, "Là bệnh đa nghi của cậu quá nặng rồihả? Kình thiếu từ trước đến giờ vẫn tin tưởng hai người chúng ta."

"Cậu quên chuyện lần đó ở Thái Lan rồi? Ngài ấy là nhận định trong mấy người chúng ta có nội gián."

Hàn Tăng lơ đễnh, "Dò xét thì dò xét đi, dù sao cây ngay không sợ chếtđứng, nếu như hai người chúng ta cũng có thể phản bội Kình thiếu, vậythì thật sự là thiên lý bất dung, Tống Các, có phải gần đây cậu đanggiấu tôi chuyện gì đúng không? Hay là cậu đã hoài nghi kẻ nào?"

Tống Các gật đầu, "Phải, tôi cảm thấy Sơn Tử rất có khả năng."

"Nhưng lúc ở Thái Lan, hắn vì cứu Kình thiếu suýt nữa thì mất mạng."

"Càng như vậy, mới càng đáng nghi hơn, đây không phải là cách tốt nhất đểloại bỏ mình sao? Tên nội gián này một ngày chưa bắt được, nguy hiểm của chúng ta cũng nhiều thêm một ngày."

Sắc măt Hàn Tăng nghiêm trọng nói, "Cậu nói đúng, mấy thứ ăn cây táo rào cây sung này!"

Tống Các hướng ánh mắt ra phía ngoài, thời gian cấp trên cho hắn rất căng,vụ án của Chiêm Đông Kình hắn theo không phải chỉ một hai năm, nếu nhưkhông tận dụng lúc này, chẳng bao lâu sau, thế lực của Chiêm Đông Kìnhvô cùng có khả năng còn lớn mạnh hơn lúc trước, đến lúc đó, sợ là đợithêm mười năm nữa cũng không có cách nào đem anh ra trước công lý.

Nghĩ đến Lý Đan chết thảm, nghĩ đến cô trước khi chết bảo hắn đừng làm khóTô Lương Mạt với Lý Tư, ngày thường tinh thần Tống Các lúc nào cũng lơngơ, hắn không chỉ một lần nghĩ đến chính bản mình sẽ hy sinh, lại không ngờ rằng người trả mạng lại là Lý Đan.

***

Phản ứng nôn nghén của Tô Lương Mạt đã qua rồi, lúc này là ngủ được ăn được, Chiêm Đông Kình nói cô chính là con heo con.

Tô Lương Mạt từ trên cái cân bước xuống, "Nặng thêm mười cân rồi."

"Không sợ, cũng chỉ có bụng hơi lớn chút, chỗ khác đều nhìn không ra," ChiêmĐông Kình đưa tay ôm eo cô, tay kia hướng lên trước ngực cô nhéo nhéo,"còn nữa, ngực cũng lớn rồi."

Tô Lương Mạt đẩy tay anh ra, "Không đứng đắn."

"Buổi tối muốn ăn cái gì, anh cho người chuẩn bị."

"Hay là về nhà ăn, Tiểu Trần làm thức ăn cũng rất hợp khẩu vị của em."

Chiêm Đông Kình suy nghĩ một chút, "Cũng được."

Chỉ là cửa ải Tô Trạch kia còn chưa qua được, Chiêm Đông Kình trên đườngtrở về ghé vào một trung tâm mua sắm, lúc đi ra ôm theo cái hộp cực lớn.

Về đến nhà, Tô Lương Mạt mở cửa đi vào, Tiểu Trần nhận được điện thoại rồi liền ở trong phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Tô Trạch thì ở trongphòng ngoan ngoãn xem tivi, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nó bỏ bútchì chạy ra, "Chị, chị."

Ánh mắt vừa chạm đến Chiêm Đông Kình, nó hừ lạnh một tiếng, "Người xấu."

Tô Lương Mạt gọi thằng bé đến bên cạnh, "Tô Trạch, phải gọi là anh rể."

"Vì sao phải gọi gọi chú ấy là anh rể?" Tô Trạch kích động.

Tô Lương Mạt để bàn tay nhỏ nhắn của Tô Trạch sờ sờ lên bụng mình, "Bởi vì chú ấy là ba ba của em bé."

"Chú ấy là ba ba xấu!"

Chiêm Đông Kình đem đồ mang về mở bao gói ra, sau đó cắm nguồn điện vào tivi, anh cũng không có giải thích với Tô Trạch một câu, điều chỉnh xong kênh rồi tự mình ngồi trên ghế sofa bắt đầu chơi điện tử.

Còn có môphỏng vô lăng lái xe, xe ở trên đường phóng đi, dọc theo đường đi còn có bố trí chướng ngại vật, Tô Trạch liếc liếc dòm ngó, con mắt liền dánlên màn hình.

"Tô Trạch, muốn chơi không?" Tô Lương Mạt hỏi.

"Chị, là chị mua hay là người xấu mua vậy?"

"Anh rể mua cho em đấy." Tô Lương Mạt không quên nói tốt giúp Chiêm Đông Kình.

Tô Trạch dán mặt lên cánh tay Tô Lương Mạt, hai mắt tội nghiệp nhìn tivi, nhưng nó cũng có nguyên tắc mà, nhưng mà, nhưng mà...

Nó bĩu bĩu môi, "Chị, chị không hận người xấu à?"

"Tô Trạch, rất nhiều chuyện của người lớn em còn chưa hiểu, chị đã tha thứcho chú ấy rồi, hơn nữa còn để chú ấy làm ba ba của em bé, Tô Trạch emcũng có thể tha thứ có anh rể chứ?"

Chiêm Đông Kình trong tay còn cầm một cái điều khiển từ xa khác, "Tô Trạch, thích chơi không? Chú dạy cho cháu."

Tô Trạch ngọ nguậy mũi chân, Tô Lương Mạt khẽ đẩy bả vai thằng bé một cái, "Đi đi."

Tô Trạch nghe vậy, lăng xa lăng xăng chạy tới.

Chị nói không sai, có một số việc có lẽ là nó còn chưa hiểu, dù sao chị cũng lớn hơn nó, nó cứ nghe lời chị là được rồi.

Cái gọi là lịch sự đấu tranh bất khuất của Tô Trạch, không có bại trong tay kem ly, liền như vậy bị một trò chơi điện tử làm tan rã.

Nhưng trò chơi này nhập khẩu hoàn toàn, có thể chống đỡ mấy trăm cây kem ly, điểm này Tô Trạch còn hiểu được.

***

Tô Lương Mạt vẫn luôn ở lại chỗ của Chiêm Đông Kình, thật ra cũng chỉ là vấn đề chỗ cao chỗ thấp.

Ăn cơm tối xong trở về, Tô Lương Mạt cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm trước một lúc.

Gần đây cũng không biết vì cái gì, rất dễ dàng đói bụng, Tô Lương Mạt chỉngủ hơn nửa tiếng, lúc thức dậy trong phòng yên tĩnh, Chiêm Đông Kình vì để cô được nghỉ ngơi tốt, cho dù là ở nhà cũng không gây ra tiếng độnggì lớn, đây cũng là nguyên nhân anh kiên trì muốn tách cô với Tô Trạch ở riêng ra.

Tô Lương Mạt mang dép đi ra ngoài, Chiêm Đông Kình lúc này ở trong thư phòng, hôm nay đi ra ngoài kiểm tra sức khoẻ, cho nênTô Lương Mạt không cần đoán cũng có thể biết anh đang làm gì.

Quả nhiên, đẩy cửa thư phòng ra, bên trong mở sáng đèn, Tô Lương Mạt bướctừng bước nhỏ tiến lên, Chiêm Đông Kình đang nằm bò trên bàn hết sứcchuyện chú đem báo cáo kết quả kiểm tra với siêu âm của cô nhập vào máytính, báo cáo đều được sắp xếp xong rồi, mỗi lần anh làm xong đều sẽthu xếp gọn gàng, Tô Lương Mạt tiến lên, đưa hai tay tới ôm cô anh.

"Lại làm nữa à."

"Sắp xong rồi đây." Chiêm Đông Kình đem kết quả kiểm tra sửa sang lại rồi bỏ vào ngăn kéo, anh quay đầu lại thấy Tô Lương Mạt mặc đồ ngủ, "Đồ tránhbức xạ đâu?"

"Em lại không có nghịch máy tính, không sao đâu."

Chiêm Đông Kình đóng tài liệu lại, cũng tắt máy tính đi, "Sau này phải nhớ mặc."

"Biết rồi." Tô Lương Mạt áp lại gần khẽ hôn lên mặt anh.

Chiêm Đông Kình kéo cô đến trước người, "Ngày mai, anh phải đi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?"

"Có chút chuyện, đừng lo lắng."

"Đông Kình, Hàn Tăng với Tống Các bây giờ đã trở lại rồi, trong lòng anh có tính toán gì không?"

Thần sắc Chiêm Đông Kình có phần mệt mỏi, "Anh cũng hy vọng không phải làTống Các, hay là Hàn Tăng, nhưng mà có một số việc rất nhanh có thể sáng tỏ."

"Nếu quả thật là một trong hai người họ, anh định làm thế nào?"

Chiêm Đông Kình chăm chú nhìn về phía cô, "Lương Mạt, em đoán xem anh sẽ làm như thế nào?"

Tô Lương Mạt cùng anh nhìn nhau một lát, "Bỏ đi, chúng ta không nói tới chủ đề nặng nề này nữa."

"Vừa rồi không phải đang ngủ ngon lành sao? Thức dậy làm gì?"

"Em đói bụng."

Chiêm Đông Kình dắt tay Tô Lương Mạt đứng dậy, "Đi, anh đi chuẩn bị cho em chút gì ăn."

Tô Lương Mạt đi theo Chiêm Đông Kình ra sân thượng, chỗ này là anh đặcbiệt cho người thiết kế bố trí, không gian rộng rãi mà lại riêng tư, TôLương Mạt ngồi trên ghế sofa, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn bóng dángChiêm Đông Kình bận rộn trong phòng.

Trong nhà có mua sẵn vài món điểm tâm ngọt, anh lấy hai miếng bỏ vào trong khay, lại rót cho TôLương Mạt ly sữa bột cho phụ nữ có thai.

Tô Lương Mạt cầm lấy cái ly, thấy ly cà phê trong tay Chiêm Đông Kình, "Cho em nếm một ngụm đi."

"Không được," Chiêm Đông Kình không nói hai lời cự tuyệt, "còn có điểm tâm ngọt cũng vậy, cũng không được ăn nhiều."

"Nhưng gần đây em luôn ngửi thấy mùi cà phê, trước kia cũng không phải đặcbiệt ưa thích, nhưng bây giờ thèm lợi hại, không sao đâu, em chỉ nếm một ngụm, em lại không có uống nhiều."

Chiêm Đông Kình nhấm một hớp, "Cà phê là đặc biệt nghiêm cấm, uống sữa đi thôi."

Tô Lương Mạt không khỏi thở dài, "Mang thai thật đáng thương, muốn ăn cáigì cũng không được ăn, lúc này mới được mấy tháng chứ."

"Thật muốn uống?"

Tô Lương Mạt chỉ thiếu bốc khói lên hai mắt, "Muốn."

"Chỉ được nếm một chút hương vị thôi."

"Ừ." Tô Lương Mạt liên tục gật đầu không ngừng.

Lúc này nghe thấy Chiêm Đông Kình đồng ý rồi, cô đưa tay ra, chỉ là đầungón tay còn chưa chạm đến ly cà phê, đã bị Chiêm Đông Kình gõ lên mubàn tay một cái.

"Sao vậy?" Tô Lương Mạt bị đau.

ChiêmĐông Kình ngồi đến bên cạnh cô, anh cầm ly cà phê lên, nhấm thử mộtngụm, còn tay kia thì giữ lấy cằm Tô Lương Mạt, cạy mở cánh môi của côra rồi nụ hôn thật sâu tiến đến gần, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệngcô, quấn quít đầu lưỡi của cô cùng cô lưu luyến nhảy múa, Tô Lương Mạt"ưm" một tiếng, anh tha cho cô rồi không chút báo trước rút ra, giữacánh môi phát ra tiếng vang mập mờ, đến khi môi lưỡi của cô đều bị anhtận tình liếm láp một phen, Chiêm Đông Kình lúc này mới lưu luyến khôngrời thu hồi nụ hôn kia, chỉ là môi còn áp chặt môi cô, "Lần này, đã nếmđược chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.