Chương trước
Chương sau
Tô Lương Mạt bình tĩnh đứng ở đó.

Vệ Tắc không khỏi liếc nhìn cô, đôi con ngươi của cô thất thần, tiêu cựtrong mắt thủy chung định dạng trên người người đàn ông đang từ trongđám người đi tới kia.

Vệ Tắc dẫn theo người tiến lên, ngăn trước cửa, trong tay lấy ta một tờ văn kiện, "Chiêm Đông Kình, anh đã bị bắt."

Người đàn ông vươn bàn tay đeo cái bao tay màu đen ra, nhận lấy tờ văn kiệnkia rồi quét mắt qua một cái, khóe miệng lạnh bạc của anh không khỏinhếch lên, lộ ra ý cười châm chọc, "Bắt tôi, dựa vào cái gì?"

"Chiêm Đông Kình, anh bị tình nghi có liên quan đến nhiều vụ án ma túy với vũkhí, cùng với lúc ở đồn cảnh sát Thái Lan đã giết ba người, bây giờ mờianh theo chúng tôi trở đồn cảnh sát."

Vệ Tắc vừa dứt lời, ngườiđàn ông bên cạnh Chiêm Đông Kình thế nhưng lại bật cười, "Chiêm ĐôngKình?" Hắn ta làm động tác nhìn quanh bốn phía, "Chiêm Đông Kình ở đâu,ai là Chiêm Đông Kình?"

Vệ Tắc căn bản không rảnh mà quan tâm, hướng thuộc hạ phân phó, "Bắt về."

"Đợi chút," Mở miệng cũng không phải người sắp sửa bị bắt, người đàn ôngngăn cản vừa nãy tiến lên, kiêu căng hất cằm, một vẻ mặt hoàn toàn không đem Vệ Tắc để vào mắt, "Biết tôi là ai không?"

"Cảnh sát phá án, trước giờ không xem thân phận đối phương là gì."

Người đàn ông trào phúng gật đầu, "OK, tập đoàn Chính Nam đã từng nghe qua chưa?"

Vệ Tắc tầm mắt chống lại hắn.

Người đàn ông chỉ chỉ chóp mũi mình, "Tôi, chính là người kế nghiệp tiếp theo của tập đoàn Chính Nam, giám đốc điều hành hiện tại là cha tôi, cònnữa, chồng của chị ruột tôi đang làm việc ở bộ, một tiểu cảnh sát nhưcậu ở đây lên mặt cái gì chứ, đã nói ở đây không có Chiêm Đông Kình, cậu cũng đừng đổ oan người tốt." Nói xong, người đàn ông xoay người lại chỉ chỉ lên mặt mấy người đồng bạn kia, Tô Lương Mạt phóng mắt nhìn đi, vừa nhìn liền biết thân phận tôn quý, đắc tội không được, "Biết bọn họ làai không? Chó khôn không cản đường, tránh ra cho tôi!"

Bốn chữ cuối cùng, rõ ràng thiếu kiên nhẫn mà ngạo mạn, nơi đáy mắt đều là âm lệ.

Mấy vị công tử như thế này ngày thường đều chưa từng xuất hiện ở Ngu NhạcThành của Tô Lương Mạt, nhưng tập đoàn Chính Nam cô lại từng nghe qua,chắc hẳn những người ở bên cạnh Chiêm Đông Kình kia lai lịch càng khôngnhỏ.

Người đàn ông thấy Vệ Tắc vẫn ngăn bên cạnh như cũ, "Chúng tôi có thể vào được chưa?"

Tô Lương Mạt ở khoảng cách gần nghe thấy anh mở miệng, bộ dáng này, vócngười này cùng thanh âm này, nếu nói anh không phải là Chiêm Đông Kình,quỷ mới tin.

Cảnh sát chờ đợi ngày này không biết đã bao nhiêu năm, Vệ Tắc đứng bất động trước cửa, "Đưa về!"

Người đàn ông nói chuyện lúc nãy sáp lên trước, một tay rút điện thoại ra,"Có cần tôi gọi điện cho cấp trên của cậu không? Có một số việc cácngười vẫn là tra xét rõ ràng rồi đến tính toán thì tốt hơn, chúng tôivẫn ở Ngự Châu, cũng không đi đâu cả, xin đợi đại giá bất cứ lúc nào."

Nói xong, hướng tay về phía trước ngực Vệ Tắc, liền cứng rắn đẩy Vệ Tắc sang bên.

Hắn ta đi bước lên một bậc thang trước, quay đầu lại hướng người đàn ông kia nói, "Tô tiên sinh, xin mời."

Hai chân Tô Lương Mạt như là bị người ta đóng đinh, Tô tiên sinh?

Mấy người phía sau người đàn ông vừa nói vừa cười đến gần, luận tướng mạomỗi người một vẻ, đứng cùng một hướng, khí phách khiếp người liền tảnra.

Tô tiên sinh sải một bước dài lên trên, đám người lớn nhưvậy, lúc anh đi ngang qua bên người Tô Lương Mạt, thấy hai mắt cô chỉmóc thẳng dán chặt lên người mình, cũng liền đem chú ý hướng lên trênmặt cô, Tô Lương Mạt khó tin được, lại thử mở miệng, "Chiêm Đông Kình?"

Người đàn ông nhăn đầu lông mày lên, thong thả ung dung cởi bao tay ra.

Tô Lương Mạt vô thức nhìn về phía ngón tay của anh, cũng không nhìn thấy chỉ sáo màu đen kia.

Còn chưa hoàn hồn, người đàn ông thế nhưng lại dùng bao tay ở trong tay nắm lấy cằm cô nâng lên, "Cô cũng là người của Ngu Nhạc Thành?"

Thụy với Lý Tư đều nghe nói chạy đến nơi, "Chiêm Đông Kình?"

Khóe mắt người đàn ông lướt qua chút thiếu kiên nhẫn, cái bao tay quấn lấycằm Tô Lương Mạt cũng không thu hồi lại, "Lát nữa, cô vào đây bồi tôi."

Vệ Tắc tiến lên, đẩy mạnh một cái hất tay người đàn ông ra.

Tô tiên sinh cầm cái bao tay kia gõ gõ lên lòng bàn tay mấy cái, hờ hữngcùng xa cách trong mắt cũng không bởi vì cái nhìn lần này của Tô LươngMạt mà tản đi chút nào, hộ vệ sau lưng đồng loạt xông lên, thậm chí đềuđẩy hết cảnh sát ra, Tô tiên sinh dẫn đầu, người phía sau đi theo, cứnhư vậy tầng tầng lớp lớp đi vào trong Ngu Nhạc Thành.

Vệ Tắcnhìn qua bóng dáng đám người kia, không khỏi cười lạnh một tiếng, đồngnghiệp bên cạnh lên tiếng, "Đó rõ ràng là Chiêm Đông Kình, chẳng lẽ cứbỏ qua như vậy?"

Thụy nắm lấy cánh tay Tô Lương Mạt, "Lương Mạt? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ?"

Cô che dấu thần sắc, "Tôi không biết."

Hết thảy mọi thứ đều đến quá đột ngột, người đàn ông này tên là Chiêm Đông Kình, cô làm sao có thể nhận lầm được?

Vệ Tắc bên này tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, mắt thấy chỉ còn thiếuchút nữa, chỉ đợi bắt được Chiêm Đông Kình lại rồi phán quyết, làm saocó thể còn để cho anh sống sót?

Đây quả thực là một chuyện hoang đường đến cực điểm!

Vệ Tắc vài bước đi đến trước mặt Tô Lương Mạt, đưa hai tay nắm đầu vai cô, "Lương Mạt, em là người quen thuộc hắn nhất, em nói anh biết, hắn cóphải là Chiêm Đông Kình hay không?"

Tô Lương Mạt vô lực ngước mắt lên, "Vừa rồi như vậy, anh cũng đều nhìn thấy rồi, anh cảm thấy anh ta quen biết em sao?"

"Không thể nào," Vệ Tắc cũng là từ sau lần trước gặp Tô Lương Mạt, mới biếtđược mọi chuyện, "lúc đi Thái Lan, nghe nói hắn là đặc biệt vì em, Lương Mạt, em nhìn gương mặt đó xem, là hai người còn đang có kế hoạch gì?Anh cho em biết, vô dụng thôi, muốn đem một người sống nói thành ngườichết, nói dễ vậy sao?"

Tô Lương Mạt một phát đẩy tay Vệ Tắc ra, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, rồi cũng không quay đầu lại đi vào.

Người bên cạnh Vệ Tắc tiến lên, "Đại ca, làm sao bây giờ?"

"Tra!"

Cả tòa Ngu Nhạc Thành đều đã bị bao trọn, bọn họ chọn tất nhiên cũng là phòng bao tốt nhất.

Tô Lương Mạt đi vào khu nghỉ ngơi, chỉ một lát, thấy có nhân viên phục vụ đi đến, "Tô tỷ."

"Sao vậy?" Thụy bên cảnh ngẩng đầu lên hỏi, Tô Lương Mạt thì cúi thấp đầu không hề có tinh thần ngồi đó.

"Đám khách nhân hôm nay gọi không ít chị em đến, nhưng vị Tô tiên sinh kia chỉ rõ bảo Tô tỷ đến đó bồi anh ta."

"Hừ, lại có hứng rồi có phải không," Thụy tức đến đứng bật dậy, "Tô tiênsinh? Lương Mạt, cô xem hắn ngay cả họ cũng lấy theo cô rồi, lại nóikhông biết cô, đây cũng là cái loại đàn ông cực phẩm gì vậy chứ?"

Tô Lương Mạt chống hai tay bên người, "Thụy, vừa rồi cô cũng có ở đây, cô nhìn thấy ánh mắt của anh ta không?"

Thụy khẽ hé miệng, nhưng không biết phải nói như thế nào.

Ai sẽ nhìn không ra? Nếu như không phải diễn viên có khả năng diễn xuấtsiêu phàm, Thụy thật sự rất khó tưởng tượng, hai người đã từng yêuthương nhau đứng chung một chỗ, hoặc chính là người đàn ông cẩu huyếtnày mất trí nhớ, hoặc chính là biến thành một người khác, nếu không sẽkhông thể nào bình tĩnh đến một chút gợn sóng cũng không có đối mặt nhau như vậy.

Lúc đó Thụy ở bên cạnh Tô Lương Mạt, cho nên thấy rõràng, trong mắt Chiêm Đông Kình, quả thực là hoàn toàn xem Tô Lương Mạtthành người xa lạ không quen biết.

Nhân viên phục vụ lặp lại một câu, "Tô tỷ, bây giờ làm sao đây?"

Tô Lương Mạt hoàn hồn, "Đi thôi, sang đó."

Vệ Tắc dẫn theo người cũng từ cửa hướng về phía phòng bao mà đi, lúc TôLương Mạt tới trước cửa, vừa vặn Vệ Tắc cũng đến, cô dẫn dầu kéo mở cửaphòng, một cỗ mùi thuốc lá tập kích mà đến, nhưng không có gay nồnggiống như cô tưởng, ngược lại có loại mùi vị bạc hà mát lạnh, rất dễngửi.

Mấy người đàn ông ngồi bên trong thấy cửa mở ra, lần lượtngẩng đầu, Tô Lương Mạt đi vào, vị Tô tiên sinh kia hướng phía cô ngoắcngoắc tay.

Chờ Tô Lương Mạt đến bên cạnh mình rồi, Tô tiên sinh khẽ hất cằm lên nhìn cô, "Nghe nói Nhu Nhạc Thành này là của cô?"

"Vâng."

"Một cô gái, sao lại muốn mở Ngu Nhạc thành?

Ánh mắt Tô Lương Mạt trước sau vẫn rơi trên khuôn mặt người đàn ông, muốntìm dù chỉ là một chút dấu vết đã từng quen thuộc, "Bởi vì, những ngànhnghề khác đều không thích hợp với tôi."

"Ha ha," Bên cạnh cótiếng cười truyền đến, là công tử của tập đoàn Chính Nam kia, hắn ôm mỹnữ trong ngực, "như vậy đi, cô đi theo Tô tiên sinh, bảo đảm sau nàyngành nghề gì cũng có thể thích hợp với cô."

Đám Vệ Tắc tiến vào, người bên trong đang chơi, cũng không có ai đem đám bọn họ để vào mắt.

Tô tiên sinh chỉ chỉ ly rượu trước mặt, người đẹp bên cạnh nghiêng ngườitiến đến, giúp anh rót đầy ly, đột nhiên anh ngồi dậy lại kéo Tô LươngMạt đến bên cạnh, cầm lấy ly rượu rồi đưa cho cô, "Uống."

Tô Lương Mạt cũng coi như sảng khoái, đưa tay nhận lấy rồi một hơi cạn sạch.

Rượu vẫn còn ở trong miệng cũng chưa có nuốt xuống, người đàn ông nghiêngthân qua, có chút hứng thú nhìn chằm chằm gò má Tô Lương Mạt, "Đi theotôi đi, sau này cô muốn có cuộc sống như thế nào tôi đều có thể cho cô,đeo vàng đội bạc tùy ý cô, còn có thể có người tốt như tôi đây giúp côlàm chỗ dựa."

Tô Lương Mạt thiếu chút nữa bị sắc, cô khó khănnuốt rượu trong miệng xuống, khó mà tin được nhìn chằm chằm người trướcmặt, một mồi lửa thực sự không nén được, "Chiêm Đông Kình, anh rốt cuộcgiở cái trò quỷ gì? Thật sự không biết tôi là ai sao? Tô tiên sinh? Hừ,cho dù anh hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh."

"Chiêm Đông Kình?"

Tô tiên sinh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía đồng bạn, "Hắn ta cũng là người Ngự Châu?"

"Chiêm Đông Kình chính là Hắc lão Đại của Ngự Châu, cậu mới đến, đương nhiên không biết rồi."

Tô tiên sinh không khỏi nhíu mày, "Chuyện làm ăn của tôi, cùng với hắc đạo không vẽ ra được một dấu nối nào, tôi bảo cô đi theo tôi, là vì tôi để ý cô, hiểu không?"

Vệ Tắc đứng bên cạnh, lạnh lùng liếc nhìn mộtmàn kia, hắn chính là muốn xem xem Chiêm Đông Kình làm thế nào tiếp tụcđeo tấm mặt nạ này.

Tô Lương Mạt nghe những lời nói xa cách này,dường như đã qua mấy kiếp, ngọn đèn sáng chói trong phòng làm nổi bậtgương mặt xa lạ, "Anh thật không phải Chiêm Đông Kình?"

Người đàn ông khẽ kéo khóe môi, "Tôi nhìn ra rồi, quan hệ của cô với hắn ta không tầm thường, như vậy đi, tôi là Chiêm Đông Kình."

Hai mắt Vệ Tắc sáng lên, cơ hồ muốn tiến lên ngay lập tức.

Lại thấy người đàn ông xòe bàn tay ra trượt về phía gò má Tô Lương Mạt, đầu ngón tay mập mờ vân vê vành tai của cô, "Cô cứ xem tôi như là hắn, theo bồi tôi một đêm, thế nào?"

Hỏa khí trong lòng Vệ Tắc phủi đất bốc lên, Tô Lương Mạt trước một bước hất tay Tô tiên sinh ra, "Xin anh tự trọng."

"Đừng a," Ý cười nơi khóe miệng Tô tiên sinh càng lúc càng đậm, "ánh mắt vừarồi của cô nói cho tôi biết, giữa cô với hắn ta nhất định là đã từngtriền miên dây dưa không tầm thường, nếu tình cảm thắm thiết như vậy, cô đem chuyện đã làm cùng hắn hồi tưởng lại một lần cùng tôi, nói khôngchừng, cô có thể xem tôi như là hắn, tôi cũng có thể dưới yêu cầu của cô sắm vai nhân vật này thật đạt."

Tô Lương Mạt cắn chặt môi dưới,Vệ Tắc rốt cuộc không nghe nổi nữa, lạnh mặt tiến lên, "Kiểm tra thườnglệ, đưa chứng minh thư ra."

"Này, cậu có chủ tâm chọc người khác có phải không?"

Đồng bạn của Tô tiên sinh nguyên một đám trên mặt đều bày ra khó chịu, người đàn ông thế nhưng lại không tức giận, anh đưa tay rút ví da ra, lấy một tấm chứng minh thư đưa cho Vệ Tắc.

Tô Lương Mạt liếc nhìn, nhìn thấy phía trên là cái tên mới tinh, một thân phận hoàn toàn mới.

Vệ Tắc nhận lấy rồi đưa mắt nhìn, giao chứng minh thư cho người bên cạnh, người kia lập tức đi ra ngoài.

Tô tiên sinh bày ra tư thế nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, mấy người còn lạithấy anh không tức giận, cũng bắt đầu tự chơi phần mình.

Tô Lương Mạt động đậy hai chân, đứng dậy định đi, người đàn ông đưa tay một phát đè chân của cô lại, "Có cần suy nghĩ lại không?"

"Không cần," Tô Lương Mạt đẩy tay anh ra, "cho dù không có chỗ dựa, tôi ở Ngự Châu cũng có thể đứng vững gót chân."

"Phải không," Tô tiên sinh sáp lại gần cô chút ít, "ở trước mặt tôi dám nóichuyện với tôi như vậy, cô không sợ sau này tôi khiến Ngu Nhạc Thành của cô không làm ăn được nữa?"

"Anh có ý gì?"

"Khiến tôi liếc một cái liền vừa ý, cô lại là người đầu tiên, cho nên tôi là nhất định muốn cô."

Vệ Tắc đi tới kéo cánh tay Tô Lương Mạt, "Em ra ngoài trước đi!"

"Này, cảnh sát cũng chơi trò cướp người có phải không?" Một người trong đó nói.

Tô Lương Mạt rủ mi mắt xuống cùng đối diện với người đàn ông, "Chiêm ĐôngKình đã chặt đứt một đốt ngón út, đây là chuyện mọi người đều biết, nếuTô tiên sinh đã nói anh không phải Chiêm Đông Kình, tôi có thể xem thửtay của anh không?"

Người đàn ông nâng một cánh tay lên, dườngnhư cũng không nhìn thấy gì khác thường, Vệ Tắc tiến sát lại nhìn, pháthiện chỗ đốt ngón út bên tay trái của người đàn ông có một hình xăm,"Chắc chắn đúng, ngón tay út của Chiêm Đông Kình đã bị chặt đứt, hắnchính là dùng hình xăm này che dấu vết lại."

Tô tiên sinh thu tay lại, "Vị cảnh sát này, nói chuyện cần phải có bằng chứng."

Tô Lương Mạt khẽ run giọng, "Còn không thừa nhận phải không? Chiêm ĐôngKình, nếu như anh không muốn tiếp tục với tôi, sợ tôi kéo chân anh, anhcó thể nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ không bám lấy anh nữa, giữa chúng talà sớm nên kết thúc, anh không cần phải làm ra bộ dáng không quen biếttôi, anh muốn xem tôi thành người xa lạ đúng không, được..."

TôLương Mạt loạng choạng, là bị người đàn ông trực tiếp tóm thẳng lên trên đùi, lúc Vệ Tắc kịp phản ứng chỉ thấy người đàn ông chôn mặt xuống.

Tô Lương Mạt vùng vẫy chống cự, cô gái bên cạnh cũng bị sốc thẳng đến ngây cả người, Vệ Tắc vài ba bước tiến lên trước đẩy người đàn ông ra, taycủa Tô tiên sinh vẫn còn bóp chặt eo cô, "Nụ hôn này, có quen thuộckhông? Cô không cần trừng lớn hai mắt như vậy nhìn tôi, nói cho cùng, cô cũng chỉ là người trong Ngu Nhạc Thành, so với mấy cô em bồi rượu trong này cũng không có chỗ nào cao quý hơn. Tôi muốn cô, cô ngoan ngoãn theo tôi là được, cô cũng đừng nói với tôi cô vẫn còn là xử nữ, một thằngđàn ông là ngủ, hai thằng đàn ông cũng là ngủ, thế nào, ở đây bày radáng vẻ thanh cao với tôi, có tác dụng không?"

Tô Lương Mạt tứcđến hai cánh môi đều run rẩy, vùng vẫy muốn đứng dậy, người đàn ông lạidùng sức ôm chặt cô, đem cô giam cầm vào trong ngực không thể động đậy.

Vệ Tắc tiến lên lôi kéo, bị mấy tên hộ vệ đi theo Tô tiên sinh đẩy ra,cách một lớp tường người, thanh âm của người đàn ông lại truyền tới,"Các người đều thấy rồi đấy, là cô ta kiên trì nói tôi là đàn ông của cô ta, đây cũng là cô ta yêu thương nhớ nhung tôi, tôi cũng được coi làngười kén chọn, nhưng đối với mặt hàng tốt, tôi chưa bao giờ cự tuyệt."

Tô Lương Mạt vung tay lên, người đàn ông một phát bắt vừa đúng cổ tay cô,cũng đẩy cô xuống, "Người dám đánh tôi còn chưa có xuất hiện, cũng không áng chừng xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng."

Cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra, người cầm chứng minh thư đi ra ngoài lúc nãy trở lại bên cạnh Vệ Tắc, "Đại ca, là thật."

Vệ Tắc cứng nhắc cầm lấy giấy tờ chứng nhận, "Cậu nói cái gì?"

"Tra qua rồi, chứng minh thư này là thật."

Vệ Tắc vẫn là không tin, hắn cúi người đỡ Tô Lương Mạt đứng dậy.

Cô ngã ngồi dưới đất, ngay ở bên chân người đàn ông, Tô Lương Mạt đẩy Vệ Tắc ra, tự mình chống lên bàn trà khó khăn đứng dậy.

"Lương Mạt, không sao chứ?"

Tô Lương Mạt lắc đầu, cũng thu hồi tầm mắt rơi vào gương mặt Tô tiên sinh, giọng điệu cô lấp lửng, cả người phảng phất cũng lung lay sắp ngã, "VệTắc, anh ta không phải là Chiêm Đông Kình, không phải đâu."

"Lương Mạt, hắn đây chỉ là diễn một vở kịch."

Tô Lương Mạt thế nhưng lại khăng khăng, vành mắt cô phiếm hồng, tự giễunhìn về phía Vệ Tắc, "Đôi mắt của một người vốn không không gạt ngườikhác được, trong mắt anh ta không có em, em không biết anh ta."

Vệ Tắc tiến lên, đưa tay hướng lên đầu vai Tô Lương Mạt.

Tô tiên sinh nhìn chằm chằm một màn này, trong đôi mắt sắc bén lướt quamột tia tàn độc "hận không thể chém người", Tô Lương Mạt là nhìn thấyrồi, cô cố nhịn, tâm tình bi thương chuẩn bị sẵn lại lần nửa xuất hiệntrên gương mặt.

"Lương Mạt, chuyện này em đừng quản, đi ra ngoài đi."

Tô Lương Mạt gật đầu định đi.

Tô tiên sinh bổ sung thêm một câu, "Này, cô tên Lương Mạt, vậy họ là gì?"

"Liên quan gì đến anh?" Tô Lương Mạt tức giận trả lời.

Người đàn ông vòng hai tay trước ngực, trong mắt thoáng hiện lên hứng thú, "Cô không phải họ Tô chứ?"

Tô Lương Mạt lạnh mặt đi ra ngoài, nghe thấy thanh âm của người đàn ôngvang lên từ phía sau, "Đề nghị của tôi, cô suy nghĩ cho kỹ đi."

Cô ra khỏi phòng bao, thuận tay đóng sầm cửa lại.

Lúc đám Vệ Tắc đi ra, thấy Tô Lương Mạt ở trong khu nghỉ ngơi, Vệ Tắc bảo thủ hạ rời đi trước.

Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt Vệ Tắc vô thần, "Thế nào, không có cách nào chứng minh được?"

"Ngự Châu cũng không phải là nơi hắn có thể một tay che trời, ai cũng biết hắn chính là Chiêm Đông Kình."

"Vệ Tắc, anh ta không phải."

Vệ Tắc thấy hai mắt Tô Lương Mạt đỏ lên, rốt cuộc vẫn là không đành lòng,"Lương Mạt, mặc kệ hắn có phải Chiêm Đông Kình hay không, em đều khôngthể trêu vào."

"Anh nói đúng."

Tô Lương Mạt đứng dậy, thấy trong đại sảnh chỉ có một mình Vệ Tắc, "Vệ Tắc, những lời này em cũng muốn tặng cho anh."

"Lời gì?"

"Mặc kệ anh ta có phải Chiêm Đông Kình hay không, anh đều không thể trêuvào," Tô Lương Mạt đem lời Vệ Tắc nói trả lại cho hắn không sót một chữ, "anh có Triệu Kiều, có con, rất nhiều chuyện dính dấp quá sâu, anh đừng quản nữa."

"Lương Mạt, anh là cảnh sát."

Tô Lương Mạt im lặng thở dài, không nói lời nào nữa ngồi trở lại ghế sofa.

Vệ Tắc dẫn theo người rời đi, xem bộ dáng kia cũng biết không thu hoạch được gì.

Bởi vì đã được bao trọn, vẫn phải chờ đến khi khách rời đi rồi mới có thểvề, Tô Lương Mạt vào phòng nghỉ ngơi trước, cho đến khi Lý Tư đến gõcửa.

"Vào đi."

Lý Tư đẩy cửa đi vào, "Lương Mạt, những người kia chuẩn bị đi rồi."

Tô Lương Mạt chuyển kênh tivi, "Đi thì đi đi, dọn dẹp một chút rồi chúng ta cũng về thôi."

"Nhưng mà Chiêm Đông..." Lý Tư nhớ đến cái gì đó, thay đổi xưng hô, "Tô tiên sinh kia nhất quyến muốn gặp chị."

Cô điều chỉnh âm lượng tivi thật lớn, "Cứ nói chị đã về rồi, hôm khác đi."

Lý Tư thấy tâm tình cô không tốt, chỉ đành phải gật gật đầu, "Được rồi."

Tô Lương Mạt lại ở trong phòng nghỉ thêm nửa tiếng.

Lý Tư lại lần nữa gõ cửa đi vào, "Lương Mạt, nhóm đại gia này cuối cùng cũng tiễn về rồi, chị cũng mau về đi thôi."

"Được."

Tô Lương Mạt cầm lấy túi xách đứng dậy, lúc đi ngang qua trước mặt Lý Tư,cô nhìn gương mặt giống hệt Lý Đan như khuôn đúc này, trong lòng khótránh khỏi xúc động, "Lý Tư, gần đây trong lòng có dễ chịu hơn chút nàokhông?"

"Chị yên tâm, em đã nghĩ thông suốt rồi, có câu nói rấtđúng, con người càng sống tốt, mới là tôn trọng lớn nhất đối với cuộcsống, người chết đi rồi, sẽ càng trân trọng loại tôn trọng này, cho nêntất nhiên sẽ hy vọng chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nữa mà sống."

Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ lại lời của Lý Tư, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn nhiều, "Đúng, em nói không sai."

Cô đi ra khỏi Ngu Nhạc Thành, lại vào gara lấy xe.

Sau khi xe lái đi, một chiếc xe Nissan màu đen không nhanh không chậm bámtheo, người đàn ông trên ghế lái phụ nhìn ra Vệ Tắc ở phía sau, "Theodõi cô ấy có hữu dụng không?"

"Chiêm Đông Kình nhất định sẽ lại nghĩ cách tìm cô ấy, đổi thân phận? Hừ, các cậu tin sao?"

"Lời này không sai, thật ra chúng tôi cũng biết hắn chính là Chiêm Đông Kình, nhưng mọi việc đều cần chứng cứ không phải sao?"

"Chúng ta bây giờ chính là đang tìm chứng cứ."

Tô Lương Mạt lái xe, vốn là muốn ở lại Ngu Nhạc Thành, nghĩ lại thấy trong lòng thực tại buồn bực khó chịu, liền tính đi ra ngoài lái lanh quanhmột vòng.

Cô dường như cũng không có chú ý tới chiếc xe đi theophía sau, lái xe đi một đoạn đường khá dài, đột nhiên không biết từ đâunhảy ra mấy chiếc xe màu đen, nhưng mỗi chiếc xe gần như đều dán chặtlấy thân xe của cô, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được tốc độ xe củamình.

"Đại ca, anh xem!"

Vệ Tắc bật dậy, "Bám theo."

"Vâng."

Xe Tô Lương Mạt rất nhanh bị buộc dừng lại, cô nhìn quanh bốn phía, thấychiếc xe bên cạnh hạ cửa kính xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú không cókhuyết điểm của Tô tiên sinh.

Trên cửa xe truyền đến tiếng gõ gõ, Tô Lương Mạt kéo cửa sổ ra, một người đàn ông cúi người xuống, "Tô tiên sinh muốn mời cô sang đó."

Vừa dứt lời, đối phương đã kéo mở cửa xe của Tô Lương Mạt.

"Tôi không quen biết anh ta, không có gì phải gặp cả."

"Thật sự không quen biết?"

Người đàn ông đã xuống xe, lúc đi đến bên người Tô Lương Mạt, cánh tay chốnglên trên mui xe, "Vừa rồi ở Ngu Nhạc Thành, không phải một mực khẳngđịnh là tôi bội tình bạc nghĩa sao?"

"Xin lỗi," Tô Lương Mạt cố nén khẩu khí, "tôi đã nhận lầm người."

"Như vậy là xong rồi?"

"Anh còn muốn thế nào nữa?"

"Đi ra."

"Tô tiên sinh, xin lỗi, tôi đã nhún nhường hết mức rồi."

Người đàn ông níu lấy cánh tay cô một cái lôi cô ra khỏi ghế lái, Tô Lương Mạt đưa tay kia kéo lấy cửa xe, "Anh làm gì vậy!"

"Cái này, giống như cướp người."

Vệ Tắc đập xuống ghế ngồi, "Đuổi theo."

Tô tiên sinh cứng rắn lôi kéo Tô Lương Mạt đi tới trước xe của mình, lạimột tay nhét cô vào trong ghế lái phụ, anh nghiêng đầu nhìn đến chiếc xe đang lái về phía trước, người đàn ông một lần nữa ngồi vào ghế lái rồitự mình lái xe, lúc đóng cửa xe lại phát động động cơ, không khỏi nhìnvề phía kính chiếu hậu, "Giống như anh có thù với hắn vậy."

"Anh vẫn luôn có thù với anh ấy."

"Anh cướp phụ nữ của hắn à?"

(Chipchip: Tới đoạn này chỉ muốn cười rớt răng, hai anh chị đóng phim cũng nhập vai quá đi:v)

Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vệ Tắc thấy thế, ra hiệu tài xế tăng tốc.

"Này, như vậy có phải quá lộ liễu không?"

"Còn quản lộ liễu cái cái gì, cứu người quan trọng hơn!"

Tô tiên sinh thu hồi tầm mắt rồi hướng lên trên mặt Tô Lương Mạt, "Tình cảm của cô với Chiêm Đông Kình rất thắm thiết?"

"Không liên quan đến anh."

Người đàn ông nhìn chiếc xe theo sát phía sau, đánh tay lái một cái, lốp xehơi khẩn cấp vọt lên nảy ra ngoài, liếc mắt thấy xe của đám Vệ Tắc bị bỏ lại đằng xa, Tô Lương Mạt đưa tay nắm chặt tay vịn.

Tô tiên sinh chống một tay ra ngoài cửa sổ, một bộ dáng giương giương tự đắc, "Tôtiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta đều họ Tô."

Trên mặt TôLương Mạt nhìn không ra chút thần sắc nào, người đàn ông đảo mắt, thòtay phải ra cầm lấy tay cô nắn bóp trong lòng bàn tay.

Xe của Vệ Tắc lại lần nữa bám sát lên trước, Tô Lương Mạt hất tay người đàn ông ra.

Tô tiên sinh nhún vai, "Vừa rồi ở Ngu Nhạc Thành, là ai năm lần bảy lượtnói tôi là người của cô, bây giờ hay thật, phụ nữ trở mặt còn nhanh hơnlật sách."

Tô Lương Mạt nghe vậy, quay đầu, kề sát người tới mởmiệng, "Vậy rốt cuộc là anh muốn em nói quen biết anh, hay là không quen biết đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.